Chàng Rể Ẩn Thân

Chương 30: Can đảm ra sao



"Tống Thiên còn đang đi trên cầu thang, liền nghe thấy tầng hai có giọng nói truyền tới.

"Mọi việc thế nào rồi?"

'Tống Thiên nghe được câu đầu tiên, theo bản năng ngẩn ra, sau đó trả lời: "Xảy ra chút chuyện."

"Phế vật!"

“Choang!"

Đi đôi với hai chữ phế vật, là một ly thủy tinh bị đập vỡ dưới chân Tống Thiên, ngay sau đó, chỉ thấy Vương Vũ mặc đồ ngủ đứng ở đầu cầu thang, bầm tím trên mặt tràn đầy oán hận, trong mắt đều là lửa giận: “Đồ phế vật, cho mày làm chút chuyện nhỏ như vậy cũng làm không xong?"

"Cậu Vương, cậu nghe tôi giải thích đã." Tống Thiên mặt đầy nóng nảy: “Cái này thật sự không. thể trách tôi được, ban đầu mọi thứ đều ổn, muốn trách, cũng chỉ có thể trách chồng của Lâm Thùy Hân”

"Trương Bá Sinh?" Trong mắt Vương Vũ đây oán hận: “Tên phế vật kia làm sao?"

"Cậu Vương, hôm qua lúc họp lớp tôi nghe nói, chồng Lâm Thùy Hân là nghệ sĩ, hôm nay mọi thứ đều phát triển theo kế hoạch của tôi, nhưng chồng của cô ta đột nhiên xuất hiện, đem tất cả kế hoạch làm loạn lên."

"+I" Vương Vũ đi lên phía trước, một chân đá vào người Tống Thiên.

'Tống Thiên đối mặt cú đá này của Vương Vũ, muốn tránh lại không dám tránh, miễn cưỡng bị đá vào ngực, lăn xuống cầu thang, chỉ cảm thấy lục phủ ngũ tạng đều sắp bị ngã lệch đi.

"Nghệ sĩ? Mày không có não à? Đó chỉ là một khúc củi mục! Một con chó đến ở rể Lâm Gia! Một tên đê tiện thấp kém! Nghệ sĩ cái khi!"Cả người Vương Vũ đang phát run, chuyện xảy ra ngày hôm qua, đã thành ác mộng của hẳn, lau không đi, hẳn bây giờ, rất muốn xé nát Trương Bá Sinh!

"Họ Tống kia, tôi cho anh thêm một tuần cuối cùng, tôi không quan tâm anh dùng biện pháp gì, nhưng phải đem danh tiếng nhà họ Lâm bôi xấu cho tôi, nếu không hậu quả tự anh nghĩ đi, Khoản nợ ở Âu Thành, tôi nghĩ dựa vào anh, cả đời này cũng không có khả năng trả hết được! Cút đi!" Vương Vũ vung tay lên, không thèm nhìn tới Tống Thiên một cái, biến mất ở đầu cầu thang.

'Tống Thiên run rẩy bò dậy, cung kính nói tiếng “đã hiểu”, liền rời khỏi căn biệt thự này.

Sau khi Trương Bá Sinh cùng hai cô gái cùng nhau ăn cơm trưa, Lâm Thùy Hân đưa Mễ Thanh đến tập đoàn Nhất Lâm.

Chờ hai cô gái đi rồi, Trương Bá Sinh liền lấy điện thoại ra, gọi một cuộc điện thoại.

“Tra được chưa? Ai phái người tới?"

"Tra được rồi." Đầu điện thoại bên kia vang lên một giọng nữ: “Là một tổ chức địa phương, muốn chúng tôi trực tiếp ra tay tiêu diệt không?”

"Không cần”" Trương Bá Sinh giọng rất nhạt: “Nhất cử nhất động của các cô sẽ gây chú ý tới toàn thế giới, gửi tài liệu cho tôi, tôi tự đi là được rồi"

" Được" Người ở đầu điện thoại bên kia không nói nhiều, hiệu suất làm việc cực kỳ cao, thời điểm nói chữ được, điện thoại Trương Bá Sinh liền phát ra âm thanh có tin nhắn gửi đến.

Nghe được âm thanh này, Trương Bá Sinh liền trực tiếp cúp điện thoại, tài liệu điện thoại anh nhận được, chính là tài liệu về sáu tên côn đồ ngày hôm qua muốn ra tay với hẳn, trong đó bao gồm tên hội, số thành viên.

Trương Bá Sinh nhìn một cái, sau đó khóa mục tiêu ở một quán bar tên là bóng đêm.

Bây giờ đang là buổi chiều ba giờ, còn chưa tới giờ quán bar mở cửa, cửa quán bar bóng đêm. khép hờ, không thấy được bên trong có cái gì.

Trương Bá Sinh đi tới trước cửa quán bar, nâng tay phải lên, dùng sức đẩy cửa một cái.

"“Cót két!"

Cửa quán bar từ từ mở ra, một mùinthuốc lá nồng đậm đập vào mặt, Trương Bá Sinh nhíu mày một cái, ánh mắt quét mắt một vòng quán bar.

Sảnh chính quán bar khoảng bảy trăm mét vuông, bên trên có một sân sấu, cùng vô số chỗ ngồi, bên dưới sân khấu, đang rải rác vô số chai rượu, làm mùi rượu phảng phất trong không khí.

"Trương Bá Sinh bước vào sảnh chính, còn chưa kịp bước tiếp, bên trong đại sảnh quán bar mờ tối liền vang lên một giọng nói.

"Từ hôm qua, có tin tức, nói rằng có người đang điều tra chúng tôi, tôi tưởng là ai, hóa ra là anh"

Đây là một giọng nam, giữa giọng nói lộ ra một vẻ cười nhạt.

"Trên mặt Trương Bá Sinh cũng lộ ra nụ cười như vậy: “Làm sao, điều tra một chút cũng không được sao?"

Trương Bá Sinh không ngạc nhiên khi đối phương biết người của mình đang điều tra bọn họ, người của Trương Bá Sinh, làm việc, luôn không kiêng ky gì, điều tra một tổ chức, đương nhiên không thể nào lén lén lút lút, bị những người của tổ chức này biết cũng không vấn đề gì, bởi vì loại tổ chức này, căn bản cũng không đáng để người của Trương Bá Sinh quan tâm, giống như thái độ của một con voi, đối với một con kiến.

"Ha ha, điều tra chúng tôi, ai cho anh can đảm vậy, vốn là tối nay muốn dạy dỗ anh, nhưng anh tự mình đưa tới cửa rồi, thì phần quà lớn này, Tôi xin nhận!" Giọng người đàn ông bên trong quán bar đột nhiên trở nên dử tợn.

Ngay sau đó, đèn sảnh chính quán bar đột nhiên sáng lên, ảnh chính vốn đang mờ tối giờ sáng như ban ngày, hơn mười tên côn đồ tay cầm ống thép dao phay xuất hiện trong đại sảnh, đều là những gương mặt không thân thiện nhìn Trương Bá Sinh.

Cùng lúc đó, sau lưng Trương Bá Sinh, bên ngoài quán bar, cũng xuất hiện hơn mười tên côn đồ, trên miệng mang nụ cười nhạt, ánh mắt bọn họ nhìn Trương Bá Sinh, giống như thợ săn nhìn con mồi của mình vậy, trong mắt tràn đầy hưng phấn.

Nhìn 20 người đột nhiên xuất hiện, trên mặt Trương Bá Sinh vẫn tràn đầy bình tĩnh: “Có vẻ, chỉ có thể đánh các người tàn phế trước, rồi mới đặt câu hỏi sau vậy, ra tay đi!"

Miệng Trương Bá Sinh, vừa nói xong chữ "tay", một bóng đen từ trên quán bar rơi xuống, bóng đen đang chuẩn bị ra tay, thì tiếng còi xe cảnh sát vang lên.

"Trương Bá Sinh nhìn vào bóng đen một cái, sau vài lần lóe lên, liền biến mất, phảng phất như chưa từng xuất hiện vậy.

Một chiếc tiếng còi vang dội của xe cảnh sát dừng ở trước quán bar bóng đêm, những tên côn đồ tay cầm ống thép dao phay thấy xe cảnh sát liền giải tán.

Người lái xe cảnh sát đi ra, Hàn Châu từ trên xe đi xuống, ánh mắt Hàn Châu nhìn vào cửa quán bar, trong mắt đều là chán ghét.

"Họ Trương kia, lá gan của anh cũng lớn thật, tin tức trên đường truyền đi vô cùng dữ dội, ai ai cũng đoán có một cuộc đánh nhau ở đây, vậy mà một mình anh cũng dám đến?" Khóe miệng Hàn Châu treo lên một nụ cười khinh miệt, lướt qua người Trương Bá Sinh, sải bước đi vào giữa quán bar, cất cao giọng nói: “Ai là người phụ trách, cút ra đây cho tôi!"

¡, là tôi, đội trưởng Hàn." Thanh niên mới vừa rồi ánh mắt còn thâm độc, tay cầm dao. phay, bây giờ biến thành bộ dáng hèn mọn cười nịnh, khom người cúi đầu chạm chậm đến trước. mặt Hàn Châu.

Hàn Châu cũng không thèm nhìn, trực tiếp mở miệng hỏi: "Khai mau, tại sao các anh lại ra tay với tên họ Trương này, ai bảo các anh làm?"

"Đây..." Một vẻ bối rối hiện lên trên mặt người đàn ông: “Đội trưởng Hàn, cô biết đấy, không thể phá vỡ quy tắc trong nghề này được."

"Quy tắc? Chó má trên đường như các anh, cũng có quy tắc sao? Tôi cho anh mười giây, không nói ra, tất cả đều đến sở cảnh sát ngồi cho tôi!"

"Đội trưởng Hàn... Tên đàn ông làm mặt đáng thương.

"Còn năm giây!" Hàn Châu liếc nhìn điện thoại di động.