Đầu Báo tức giận quát lớn: “Thai Tư, mày đừng quá đáng!”
“Ngậm cái miệng thúi của mày lại †ay cầm một cây gậy, đập vào Đầu Báo: “Ở đây không tới lượt mày nói chuyện!”
Dùng sức ném cây gậy đi, Thai Tư sửa sang lại quần áo, thở hơi dài: “Haizz, Lê Công, tao không có thời gian nhiều lời với mày, chọn như thế nào mày tự suy nghĩ đi, tự chặt đứt tứ chỉ hay là tao sẽ giết con gái của mày!”
“Được.” Lê Công không có do dự, dứt khoát lưu loát gật đầu đồng ý.
Lê Công biết rõ, Thai Tư nói được làm được.
“Như thế mới đúng chứ!” Vẻ mặt Thai Tư lộ ra vẻ tán dương: “Đây mới là việc nên làm của một người cha, tốt rồi, mày bắt đầu biểu diễn đi, nhưng mày đừng quá tàn nhẫn đấy, tao xem không được hình ảnh tàn nhẫn đâu!”
Thai Tư vừa dứt lời, một tên đàn em đứng bên cạnh ông ta ném thanh dao tới chân Lê Công, dao găm lập loè sắc lạnh, sắc bén dị thường.
Lê Công nhìn chằm chằm vào thanh dao kia, nhìn khoảng chừng năm giây, ngồi xổm người xuống, nhặt lên.
“Đại ca!" Ánh mắt Đầu Báo hiện lên vẻ không đành lòng.
“Thai Tư, tao hy vọng mày nói được làm được, không ra tay với con gái của tao!” Lê Công siết chặt dao găm trong tay, cắn răng nói.
“Đương nhiên, Thai Tư tao là người tuân theo luật tốt nhất."
“Ông ba.” Lê Công quay đầu, nhìn về phía Rắn Độc vân luôn im lặng: “..., sau khi rời khỏi đây thì tuyên bố với mọi người, Thanh Diệp giải tán, hai năm qua, các anh em đi theo tôi, gây thù hằn rất nhiều.... “
Rắn Độc nhẹ gật đầu, vẫn như trước không lên tiếng.
Những người biết rõ Rắn Độc thì dĩ nhiên biết, hiện tại lửa giận trong lòng ông ta đã bốc lên đến cực hạn, thế nhưng, tình cảnh bây giờ đã bị bao vây.
Ở đây phần lớn đều là thành viên của ban ông ta, cộng thêm người của Sấm Sét đen, Thanh Diệp có thể bị bọn họ hoàn toàn nghiền nát.
Lê Công nở nụ cười, nhìn thật sâu vào mắt Hàn Châu, giơ bàn tay đang cầm dao găm lên, sau đó dùng lực đâm vào đầu gối của mình.
Anh em trong ban Thanh Diệp bọn họ không dám nhìn, tất cả đều nhắm mắt lại.
“Đủ rồi!" Một tiếng hét lớn vang lên.
Lê Công sắp đâm đến xương bánh chè thì bỗng nhiên dừng lại
Có thể nhìn thấy, hốc mắt của Hàn Châu đã đỏ lên, cô nhìn Thai Tư, giọng nói hơi nghẹn ngào, “Ông Thai, ông phải đuổi tận giết tuyệt đến vậy mới hài lòng sao?”
'Trên mặt Thai Tư tràn đầy dáng vẻ tươi cười của người thắng cuộc, “Hàn Châu, cô xem cô đang nói cái cái gì, con đường này do chính Lê Công chọn, tôi cũng không ép buộc ông ta.... “
Hàn Châu nhìn Lê Công vài giây, đột nhiên quay đầu, nhìn về phía lầu hai, hét lớn: “Anh Trương, người anh tìm đến sắp ép chết chúng tôi, anh vẫn còn có ý định ở phía trên xem cuộc vui sao?”
Lời nói của Hàn Châu, dọa Thai Tư kêu to một tiếng.
“Còn có người? Mau đi tìm!”
“Không cần, tôi sẽ tự ra.” Giọng nói Trương Bá Sinh vang lên, thân ảnh cũng dần dần xuất hiện ở đầu bậc thang.
“Là cậu?” Đám người Lê Công nhìn thấy Trương Bá Sinh lập tức biến sắc
Cảnh tượng anh ta đánh bại một trăm năm mươi người của bọn họ hôm đó, đến bây giờ còn nhớ rất rõ.
Hàn Châu nhìn Trương Bá Sinh, hít sâu một hơi: “Anh Trương, lần này coi như tôi cầu xin anh, đưa người của anh rời khỏi đây hết đi.”
“Tôi đưa ai?” Trong đầu Trương Bá Sinh đầy mù mịt.
“Người trong bang Sấm Sét Đen, không phải anh tìm đến sao?”
Hàn Châu giật mình, cô cảm giác giống như mình đang làm chuyện sai trái.
“Đương nhiên không phải tôi, tôi làm sao có thể tìm được bọn họ.” Trương Bá Sinh khoát tay áo.
“Cái này......” Hàn Châu há hốc mồm, không biết nên nói gì cho đúng.
Cho tới bây giờ, cô đều cho rằng người của Sấm Sét Đen do Trương Bá Sinh tìm đến, lần trước ở quán bar Sắc Nguyệt, hơn một trăm năm mươi người của Thanh Diệp bị thương, tình huống cụ thể người của Thanh Diệp cũng không muốn để lộ, cảnh sát lại biết được tin tức, lúc ấy Sấm Sét Đen cũng nghe ngóng qua thông tin của 'Thanh Diệp, Hàn Châu cho rằng là do Sấm Sét Đen làm.
Mà người xung đột với Thanh Diệp hôm ấy lại là Trương Bá Sinh, Trương Bá Sinh với thân phận con rể của nhà họ Lâm, Hàn Châu không chút nghỉ ngờ cho rằng Trương Bá Sinh có năng lực đó.
Nhưng hiện tại, xem ra mọi thứ không giống như vậy.
Trương Bá Sinh căn bản không liên quan gì tới xung đột lần này, bỏ qua chuyện tại sao hắn lại ở đây, Hàn Châu cuối cùng cũng nhận ra, do một câu nói của mình đã làm anh ta cuốn vào chuyện này.
Nghĩ tới, Hàn Châu cũng không biết phải làm thế nào, hiện tại cô cũng khó bảo toàn tính mạng của bản thân, chỉ có thể nhìn Trương Bá Sinh với ánh mắt áy náy, sau đó nói với Thai Tư: “Ông Thai, hắn là người của nhà họ Lâm, không liên quan tới việc này, để cho hắn rời khỏi đây đi”
Khóe miệng Thai Tư nhếch lên “Nếu tôi nói không thì sao?”
Đầu Báo nhìn Trương Bá Sinh, hít sâu một hơi, “Người anh em, không phải cậu muốn biết là ai nhờ. chúng tôi giết cậu sao? Hôm nay nếu cậu dẫn đại ca đi, †ôi sẽ đem người nọ dâng đến tận tay!”
“Ông hai, đừng!” Lê Công vừa muốn mở miệng thì bị Đầu Báo đưa tay chế trụ, Đầu Báo nhìn về phía Trướng Bá Sinh, trong mắt mang theo một vòng không đành lòng, “Thế nào, người anh em.”
“Anh ta? Mang mấy người đi?” Hàn Châu nghỉ hoặc nhìn Trương Bá Sinh.
'Trương Bá Sinh nghiêng đầu suy nghĩ một chút, sau đó lắc đầu.
Nhìn thấy anh ta lắc đầu, Đầu Báo thở dài một tiếng.
Thai Tư đột nhiên cười dâm đãng: “Người nhà họ
Lâm? Nghe nói tổng giám đốc tập đoàn Nhất Lâm Lâm Thụy Hân là một mỹ nữ, không bằng kêu tới để bọn tôi chơi đùa, rồi sẽ thả cậu đi, thấy thế nào...nhóc con?”
Ánh mắt Trướng Bá Sinh không một chút gợn sóng, nhưng sau khi nghe Thai Tư nói, lập tức hiện lên một tia sắc lạnh, anh ta bẻ bẻ cổ, đi tới chỗ đàn em của Thanh Diệp đang đứng trước cửa lầu Bạc Viện: “Phiền toái giúp. một việc, canh cửa, đừng cho những người này chạy”.
Đàn em Thanh Diệp nào dám chần chờ, vội vàng nghe theo lời Trương Bá Sinh, đóng cửa lại, nhớ tới lúc trước, ở quán bar Sắc Nguyệt, bọn họ tận mắt chứng kiến người đàn ông này khủng bố như thế nào.
'Trướng Bá Sinh nhếch miệng cười, lộ ra một hàm răng trắng noãn.
“Tôi nhắc nhở một chút,..., tình cảnh, có thể sẽ làm các người không thoải mái, chỉ cần nhãn nại một chút là được rồi”
Trương Bá Sinh nhấc chân, đi tới trước mặt Thai Tư.
“Ha ha." Thai Tư cười nhạo: “Nhóc con, tôi cảm giác, cậu đang uy hiếp tôi...? “
“Không phải uy hiếp ông.” Trương Bá Sinh lắc đầu: “Thủ đoạn uy hiếp quá là thấp hèn, đối với cái miệng tỉ tiện của ông, cho nên tôi quyết định, cho ông vĩnh viễn không nói chuyện được."
“Nực cười!” Hai mắt Thai Tư ngoan lệ nhìn Trương Bá Sinh: “Tôi cũng muốn nhìn xem, cậu làm thế nào để tôi vĩnh viễn không nói chuyện được!”
“Cứ như thế này thôi.” Khi khoảng cách với Thai Tư chỉ còn năm mươi mét, anh ta đột nhiên tăng tốc, làm cho mọi người phản ứng không kịp, khi nhìn thấy được. thì Trương Bá Sinh đã đứng ở trước mặt Thai Tư, anh ta năm lấy phía dưới của Thai Tư, Thai Tư nhịn không được. tự giác mở miệng ra.
Ánh mắt Trướng Bá Sinh lộ ra vẻ hưng phấn tươi cười, một tay anh ta nắm lấy phía dưới Thai Tư, tay kia, nhanh chóng nhét vào miệng Thai Tư, năm đầu lưỡi ông ta, dùng sức xé ra.