Ngay khi Lâm Nhạc Hằng thở phào nhẹ nhõm thì trong lòng cũng có chút lạnh lẽo, vì Trương Bá Sinh cho rằng những bức ảnh đó được chụp từ một góc độ đặc biệt, tức là cháu ngoại trai đã cố ý lừa dối mình, mục đích của nó là gì. Lâm Nhạc Hằng chỉ là thoáng tự hỏi một chút, liền hiểu rõ!
“Ài” Lâm Nhạc Hằng thở dài: “Cháu Trương à, ta đã già rồi, đầu óc cũng trở nên ngu ngốc, có khi làm chút chuyện ngu xuẩn, làm cháu chê cười.”
“Ông nội, ông nói gì vậy.” Trương Bá Sinh xua tay, không để ý nói.
Lâm Nhạc Hằng cười cười: “Cháu Trương à, hôm nay cũng vì chuyện này mà cháu đến đây à?”
“Không phải ạ” Trương Bá Sinh lắc đầu: “Cháu tới đây là vì bệnh của ông.”
“Bệnh của ta!” Tim của Lâm Nhạc Hằng “Bùm bùm bùm bùm” nhanh chóng nhảy lên.
Vừa nãy mặc dù ông biết Diêm Vương sống trong truyền thuyết chính là cháu rể của mình, nhưng cũng không biết đối phương có nguyện ý giúp mình hay không, Lâm Nhạc Hằng cũng không có lòng tin, nhưng bây giờ nghe Trương Bá Sinh nói ra lời nói này, ông không thể không kích động.
“Dạ” Trương Bá Sinh từ chỗ ngồi đứng lên: “Ông nội, lần này cháu hơi vội nên ông có kim bạc không ạ?”
“ Có, ngay trong phòng.” Lâm Nhạc Hằng gật đầu, đã nhiều năm tật bệnh, người nhà đã mời không ít bác sĩ tới nên các loại kim bạc đều có một bộ đang để ở phòng trong.
Lâm Nhạc Hằng nói xong liền đẩy xe lăn đi vào phòng.
“Ông nội, chỉ có hai người chúng ta ở đây, ông cũng không cần phải ngồi xe lăn, đứng lên đi một chút cũng tốt, dù sao qua hôm nay thì ông cũng có thể cho tất cả mọi người biết là ông đã khỏi bệnh.” Trương Bá Sinh khóe miệng cười tươi.
Động tác đẩy xe lăn của Lâm Nhạc Hằng ngưng lại, sau khi dừng lại mấy giây, ông mới thận trọng đứng lên, đã nhiều năm như vậy, ông vẫn luôn ngụy trang, thậm chí quên rằng mình có thể đi lại.
Năm đó, Lâm Nhạc Hằng phát hiện bị bệnh tim, không sống được bao lâu nên muốn đem Lâm thị giao. lại cho con cháu, lại sợ mình sau khi tuyên bố tin tức không sống được bao lâu thì sẽ có nhiều người ngấp nghé Lâm thị. Cho nên, ông đã nghĩ đến biện pháp, sẽ tuyên bố với bên ngoài là hai chân mình ệt, kể từ đó, ông đã có thể giao lại Lâm thị và cũng giữ được thanh danh của mình còn có thể trấn áp những kẻ ham muốn Lâm thị.
Một năm rồi lại một năm, dưới sự lãnh đạo của Lâm Thùy Hân, ông thấy Lâm thị phát triển ngày càng tốt nên trong lòng Lâm Nhạc Hằng cũng vui mừng, đồng thời, bệnh tim cũng nặng thêm, Lâm Nhạc Hằng rõ ràng cảm giác được, ngày giờ của mình không còn nhiều liền tuyên bố phân phối di sản.
Ở trong mắt Lâm Nhạc Hằng không có phận chia nam nữ, cháu ngoại, cháu nội, tất cả tài sản ông đều chia đều, nhưng lại không nghĩ rằng, những đứa cháu mình chỉ vì Lâm thị mà nghĩ ra trăm ngàn mưu kế, nếu như hôm nay, cháu rể Lâm gia không phải là Trương Bá Sinh, mà là một người khác thì Lâm Nhạc Hằng cũng có thể nghĩ được mình sẽ làm ra chuyện gì, bãi miễn vị trí tổng giám đốc Thùy Hân, giao cho hội đồng quản trị một lần nữa bỏ phiếu tuyển cử, kết quả là, Lâm thị đều sẽ hủy trong tay mình.
Nghĩ tới những thứ này, Lâm Nhạc Hằng lại không khỏi liếc nhìn Trương Bá Sinh, cái duyên mà Diêm Vương sống nói tới quả thật tồn tại, anh ta không chỉ có thể cứu mình mà càng cứu được toàn bộ tập đoàn Lâm thị!
Một chiếc Mercedes-Benz GT rực lửa lái vào khu nhà họ Lâm, Lâm Thùy Hân bước vội từ bãi đậu xe vào. nhà chính.
Đứng tại trước nhà chính, mặt mũi tràn đầy vui vẻ của Vương Vũ sau khi nhìn thấy Lâm Thùy Hân trên mặt càng cười vui vẻ hơn: “U, đây không phải chủ tịch Lâm của tập đoàn Lâm thị sao?”
Lâm Thùy Hân nhìn lướt qua Vương Vũ cùng những _ người bên cạnh anh ta, sau khi thấy các thành viên hội đồng quản trị, Lâm Thùy Hân không nói một câu.
Các thành viên hội đồng quản trị hơi có chút trốn tránh ánh mắt Lâm Thùy Hân.
Mắt Lâm Thùy Hân nhìn đồng hồ trắng trên cổ tay của Tống Thiên: “Vương Vũ, theo sự sắp xếp của công ty thì giờ này anh đúng ra không nên ở đây?”
“Cắt!” Vương Vũ khinh bỉ liếc nhìn: “Tôi nói này chủ tịch Lâm, cô có thời gian chất vấn tôi thì tốt hơn hết nên tranh thủ thời gian đi vào nhìn xem ông chồng tốt của cô đã làm ra sự tình gì đi!"
Trương Bá Sinh đã làm gì?
Trong lòng Lâm Thùy Hân căng thẳng, không rảnh để ý đến Vương Vũ, bước nhanh đến của lớn nhà chính.
“A, đúng rồi Lâm tổng!” Vương Vũ hét lên sau lưng Lâm Thùy Hân: “Nếu cô ngồi không vững vị trí tổng giám đốc vị thì mau rời bỏ đi, ha ha ha hai”
Lâm Thùy Hân đi đến trước của nhà chính, gõ cửa phòng.
“Lão gia, cô chủ Thùy Hân đến.” Quản gia đứng trước cửa, thông báo vào bên trong.
Lâm Thùy Hân đứng tại cổng mặt mũi rất khẩn trương, cô hiện tại thật sự rất lo lắng Trương Bá Sinh
làm ra chuyện khác người nào đó.
Bên trong nhà chính thật lâu không có ai trả lời.
Lâm Thùy Hân một trái tim đều chạy lên đến cổ họng rồi.
“Lão gia?” Quản gia lại gõ cửa phòng.
“Để Thùy Hân vào đi.” Trong phòng truyền ra tiếng yếu ớt của Lâm Nhạc Hằng.
Lâm Thùy Hân nói thâm một tiếng nguy rồi và đẩy cửa đi vào.
Ngoài phòng, Vương Vũ lại cười rất vui vẻ.
“Cậu chủ Vương, chuyện lần này xem ra đã có kết quả.” Một thành viên hội đồng mặt âm hiểm cười nói.
“Không tệ, chú Triệu, ông yên tâm, chờ tôi ngồi lên vị trí tổng giám đốc thì không thể thiếu lợi ích của chú, chúng ta cùng chia nhau Lâm thị to lớn!” Vương Vũ cười †o nói.
“Đầu nghe cậu chủ Vương an bài.” Chú Triệu đáy mắt lộ ra vui mừng.
Vương Vũ cười lạnh hai tiếng, tự nhủ: Lâm Thùy. Hân, cô muốn đấu cùng tôi, chỉ với cô và ông chồng kia ư? Còn kém xa lắm!”
“Cậu chủ Vương, khi nào thì họp đại hội cổ đông?” Người luật sư trung niên hỏi Vương Vũ.
Vương Vũ suy tư một chút, rồi trả lời: “Ngay hôm nay đi, hôm nay, tôi sẽ vạch tội chủ tịch Lâm Thùy Hân, đồng thời bán hết tất cả cổ phiếu trong tay, chúng ta lại dùng chủ tịch Lâm kiếm chút tiền cuối cùng, để tất cả chúng †a nửa đời sau không lo ăn uống!”
Vương Vũ trong mắt lóe lên thần sắc nghiêm nghị, anh ta không quan tâm với tương lai của Lâm thị hay sự ồn tại của Lâm thị, càng không quan tâm với sự sống chết của nhân viên Lâm thị, từ khi mới bắt đầu, anh ta cũng không nghĩ sẽ giữ lại Lâm thị, điều anh ta phải làm chính là kiếm được tiền cho mình.
Kế hoạch của Vương Vũ rất đơn giản, sau khi thành công vạch tội Lâm Thùy Hân anh ta sẽ từ trong việc bỏ phiếu tuyển cử của thành viên hội đồng quản trị mà thành công ng n vị trí chủ tịch Lâm thị, lúc này, anh ta sẽ làm ra mấy cái quyết sách, là do anh ta có thể lôi kéo nhiều người trong hội đồng ban quản trị và hợp tác với các chủ doanh nghiệp khác cùng bọn họ ký kết hiệp ước không bình đẳng.
Ví dụ, Lâm thị sau khi phát triển bất động sản, tất cả lợi ích đều đem cho đối phương, dùng phương pháp này. lấy sạch tất cả của Lâm thị, lợi ích sẽ chia đều cho hai bên, mà tại ký kết những này hợp đồng về sau, Vương Vũ cùng thành viên hội đồng quản trị sẽ bán khống cổ phiếu của mình, đến lúc đó Lâm thị sẽ đối mặt với phá sản và các khoản vay ngân hàng đều không quan hệ với hắn.
Giá thị trường hiện tại khoảng hai tỷ, Vương Vũ có thể lợi dụng giá trị của Lâm thị để kiếm nhiều lợi ích cá nhân, chờ sau khi anh ta làm xong, sẽ phủi mông một cái rời đi, cầm bó lớn tiền, hưởng thụ nửa đời sau.
Người luật sư trung niên kia nhẹ gật đầu, bắt đầu gọi điện thoại, lần lượt thông báo cho thành viên hội đồng quản trị, chuẩn bị hôm nay họp đại hội cổ đông.