Ở giữa đám người đang xúm lại, có một người đàn ông tóc hoa râm đang nằm trên mặt đất, tình trạng hôn mê bất tỉnh.
"Tôi là thầy thuốc, mọi người làm ơn tránh đường một chút, tránh đường một chút." Một người đàn ông lớn tuổi toát ra đầy vẻ trí thức chen vào bên trong đám người.
Đám người đang vây xem ở xung quanh vội vàng tránh ra một lối đi.
Người đàn ông tự xưng là thầy thuốc này, bề ngoài cũng khoảng hơn bảy mươi tuổi, nhưng thân thể ngược lại trông có vẻ còn rất khỏe mạnh, từng bước chân đi cực kì vững vàng, chắc hẳn quanh năm đều tập luyện thể dục thể thao.
Ông thầy thuốc ngồi chồm hổm ở dưới đất, cầm lấy cổ tay của người đàn ông, đặt hai ngón tay ở động mạch †ay của đối phương, sau mấy giây quan sát, ông lại lấy †ay vạch mắt của người đàn ông ra.
Sau khi quan sát xong con ngươi của người đàn ông, vẻ mặt của ông thầy thuốc dân trở nên nghiêm trọng, ông phất tay ra hiệu với mọi người ở xung quanh: "Mọi người ơi, làm phiên mọi người đừng vây quanh ở chỗ này, không khí không lưu thông sẽ gây bất lợi cho người bệnh, làm phiên mọi người dãn cách ra một chút!"
Đám người vây xem dần dần tản ra, làm thành một cái vòng lớn hơn, nhưng mắt vẫn không rời khỏi hai người ở giữa vòng tròn.
Ông thầy thuốc mặc một chiếc áo cổ tụ, chỉ thấy ông ấy đưa tay vào bên trong túi, móc ra một quyển vải bông, sau đó đem quyển vải bông bày ta trên mặt đất, ở bên trong quyển vải bông ấy, cắm đây những cây kim châm được ánh sáng chiếu rọi tỏa ra từng tia sáng lấp lánh.
Ông thầy thuốc khéo léo rút ra một cây kim châm, hầu như không có gì do dự, cắm thẳng vào giữa huyệt Thần Đình trên đầu của người đàn ông.
Làm ra một loạt các động tác như vậy, khiến cho những người vây xem xung quanh đồng thời phát ra từng tiếng lao xao.
Rất nhiều người ở đây đều biết đến phương pháp chữa bệnh bằng cách châm cứu, nhưng cũng chưa từng nhìn thấy tận mắt bao giờ, bất kể là ai lần đầu tiên nhìn thấy lúc thầy thuốc đem một cây kim châm dài gần mười cen tỉ mét cắm thẳng vào đầu người khác như thế, cũng sẽ không tự chủ được mà nhíu mày.
Sau khi ông thầy thuốc cắm một cây kim châm vào đầu bệnh nhân, động tác cũng không có dừng lại, tiếp tục lấy ra vài cây kim châm khác, chia ra cắm vào ba vị trí trên đầu của người đàn ông, lần lượt là huyệt Đầu Duy, huyệt Chính Doanh, huyệt Bách Hội.
Liên tiếp bốn cây kim châm được đâm xuống, tất cả đều đâm sâu vào thân thể của người đàn ông, vậy mà người đàn ông này vẫn không có một chút dấu hiệu tỉnh lại nào cả.
Chân mày ông thầy thuốc càng trở nên nhíu chặt hơn, ông đã hành nghề chữa bệnh này mấy chục năm, đã gặp qua cũng không ít các triệu chứng bất tỉnh, nhưng lại chưa bao giờ gặp trường hợp giống như bây giờ, không tìm ra được một chút manh mối nào.
Đang lúc ấy thì, một giọng nói từ trong đám người vang lên, truyền tới trong tai ông thầy thuốc.
"Ông châm vào các huyệt Thần Đình, Đầu Duy, Chính Doanh, Bách Hội, đơn giản chính là muốn kích thích thần kinh não của bệnh nhân, khiến cho bệnh nhân từ trong hôn mê mà tỉnh lại, nhưng mà bây giờ với những dấ hiệu bên ngoài của bệnh nhân này, rõ ràng cho thấy là trạng thái chết lâm sàng, dù cho ông dùng tất cả kim châm đâm vào người, bệnh nhân cũng sẽ không có một chút phản ứng."
Ông thầy thuốc quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một thanh niên trên mặc áo sơ mi trắng, dưới là quần hoa hòe đi biển Hawaii, tay còn xách một cái túi, đang đứng ở bên cạnh thành thật nói chuyện.
"Làm sao mà cậu biết bệnh nhân đang ở trạng thái chết lâm sàng?" Ông thầy thuốc nghi ngờ hỏi một tiếng, cũng không có nói ra mấy lời cái gì mà không hiểu không nên nói lung tung các loại, nếu không phải là người am hiểu, ngay cả bốn huyệt vị mình vừa châm vào cũng sẽ không nói được.
"Có thể thấy rõ ràng, ông chỉ xem xét mạch đập trên cổ tay cùng với con ngươi của bệnh nhân. Tuy nhiên, ông đã quên rằng y học cổ truyền có tác dụng vận động toàn thân, con ngươi bị ngưng tụ và thiếu máu cục bộ, đó là những đặc điểm cơ bản của hôn mê, suy nghĩ của ông đã bị hạn chế ở điểm này. Ông nghĩ rằng đây là nguyên nhân khiến bệnh nhân hôn mê, nhưng ông lại không quan sát kỹ ngón tay của bệnh nhân cũng có màu trắng bệch và đồng thời máu cũng lưu thông không thuận lợi, trường hợp này có nhiều khả năng là não bị thiếu ô xi khiến cho dây thần kinh rơi vào trạng thái chết lâm sàng."
Ông thầy thuốc nghe lời nói của anh thanh niên, vẻ mặt rõ ràng vô cùng khó coi.
Ông tuyệt nhiên không phải cảm thấy mất mặt vì bị người trẻ tuổi hơn lên mặt chỉ bảo, mà là vì khi nghe đối phương giải thích, điều đó có nghĩa là, tình trạng của bệnh nhân đang nằm dưới đất này vô cùng tệ hại!
"Phải lập tức gọi cho 113, phải nhanh chóng đưa ông ấy đến bệnh viện cứu chữa!" Ông thầy thuốc vội vàng móc lấy điện thoại ra, vừa muốn bấm số.
Trương Bá Sinh ắc đầu một cái: "Không kịp nữa rồi, thời gian cần thiết để xe cứu thương chạy tới nơi này, ít nhất cũng hai mươi phút, mà trong lúc chờ đợi hai mươi phút này, đã đủ lấy mạng ông ấy, khí huyết bệnh nhân đều đang chảy ngược, tám mươi phần trăm trước. khi xe cứu thương kịp đến đây, bệnh nhân đã xuất huyết não mà chết."
"Vậy bây giờ phải làm sao đây! Chẳng lẽ phải bất lực nhìn bệnh nhân chết hay sao!" Ông thầy thuốc bắt đầu biểu hiện sự nôn nóng.
"Ai nói là để cho bệnh nhân chết cơ chứ?" Trương Bá Sinh hỏi ngược lại một câu, anh đi đến phía trước người ông thầy thuốc, tiện tay lấy từ quyển kim châm của đối phương rút ra hai cây kim châm, một cánh tay nhanh như tia chớp hạ xuống, ông thầy thuốc chỉ kịp nhìn thấy một vệt sáng màu bạc sáng lóe ngang qua trước mắt mình, đã phát hiện người thanh niên trước mặt này, đã đem kim châm cắm thẳng vào người bệnh nhân.
Nhanh, chuẩn xác!
Đây chính là suy nghĩ đầu tiên hiện ra trong đầu ông thầy thuốc, ông không nhịn được mà nhìn kỹ Trương Bá Sinh vài cái, bằng chừng này tuổi, đã có thể khéo léo. dùng kim châm như vậy, mức độ nhận biết huyệt vị đã đạt đến trình độ đỉnh cao!
Trương Bá Sinh vừa làm động tác đầu tiên vừa nói: "Loại trạng thái chết lâm sàng này, vào lúc hôn mê, có thể lấy bốn huyệt vị Hợp Cốc, Nhân Trung, Bách Hội, Thiểu Thương, cố hết sức để cho không khí lưu thông, trước khi châm vào hai huyệt Hợp Cốc, Nhân Trung, cần phải xe vặn cây kim châm đâm vào huyệt vị tạo sức ép, đồng thời tăng cường kích thích, nhưng sẽ rút về không để lại kim. Sau đó nữa lấy kim đâm vào Bách Hội, Thiểu Thương, lần này cần xe vặn nhẹ hơn, giữ lại khí khi cắm kim xuống, cho đến khi dừng hoạt động này lại, mới có thể khiến cho người bệnh tỉnh lại."
Trương Bá Sinh lại lấy thêm hai cây kim châm, tiếp tục đâm vào người bệnh nhân: "Nhưng với tình huống bây giờ, muốn lấy bốn huyệt Bách Hội, Nội Quan, Thần Quan, Túc Tam Lý, thì đều phải dùng phương pháp chữa xe vặn kim châm vào từng huyệt vị, để cho người bệnh được nằm ngang, có thể bảo đảm Đan Điền, hô hấp tự nhiên. Những chiếc kim được đâm xuống tiếp sau đó, căn cứ vào tần số nhịp tim của người bệnh, mỗi lần đâm kim xuống sẽ có chọn lọc rõ ràng, như vậy càng tốt hơn nữa."
Trương Bá Sinh vừa dứt lời, lập tức nghe thấy một tiếng hô lên của người đàn ông đang nằm dưới đất.
"Tỉnh rồi kìa!" Trong đám người vây xem, vang lên một vài âm thanh mừng rỡ, bọn họ đã nhìn thấy người bệnh đang dần mở mắt.
Trương Bá Sinh đứng dậy, khế mỉm cười: "Thân là một thầy thuốc y học cổ truyền, cách dùng kim châm của ông rất tốt, chẳng qua là do tư duy quá cứng ngắc, khó mà thành công, châm cứu là do con người nghiên cứu ra được, cũng phải do con người đi thay đổi."
Để lại câu nói như vậy, Trương Bá Sinh quay đầu rời đi, không dừng lại một chút nào.
Ông thầy thuốc nhìn theo bóng lưng của Trương Bá Sinh, trong miệng lầm bầm lời nói Trương Bá Sinh vừa thốt ra ban nãy: " châm cứu là do con người nghiên cứu. ra được, cũng phải do con người đi thay đổi..."
"Thầy ơi, thầy ơi."
Đang lúc ấy thì, một đôi nam nữ trẻ tuổi nhanh chóng lách qua đám người chạy vào bên trong.
"Hấp ta hấp tấp, kêu la om sòm, còn ra thể thống gì nữa?" Ông thầy thuốc không hài lòng mà nhìn hai người trẻ tuổi này, khế khiển trách.
Hai người này ngay lập tức cúi đầu xuống: "Thầy ơi, mới vừa nãy nhóm trưởng hội Y Học của tỉnh Ninh Thuận lại gọi điện thoại cho em, kêu em hỏi xem thầy có thời gian hay không?”
"Không phải là thầy đã cự tuyệt ông ta vài lần rồi hay. sao?" Ông lão có chút không kiên nhãn trả lời.
Được xem là nhà y học cổ truyền phương Đông hàng đầu của Đại Nam, không biết đã bao nhiêu hội nhóm muốn mời ông tham gia một buổi giao lưu để diễn thuyết, nhưng cho đến bây giờ ông vẫn chưa từng đồng ý lời mời của một ai, cũng chưa từng để vẻ mặt hòa hoãn với bọn họ.
" Dạ, nhưng mà khi nãy đối phương có nói, lần gặp mặt này có rất nhiều tân binh trong giới y học, tất cả đều hy vọng gặp mặt thầy một lần."
"Tân binh trong giới y học?" Ông lão đột nhiên nhớ đến người thanh niên ban nãy.
"Được, vậy thì đồng ý lời mời của ông ta đi." Ông lão gật đầu một cái, trong lòng bắt đầu có chút mong đợi, có cơ hội lần nữa gặp mặt với người trẻ tuổi vừa rồi, nghe được lời người trẻ tuổi kia nói ban nãy, ông lão đã có cảm giác thấu hiểu và thông suốt nhiêu điều, ông đã ở trên con đường y học, trói buộc bản thân bởi nút thắt hơn mười năm trời, giờ giống như đã giãn nở ra, nhận thức được bước đột phá!
Trương Bá Sinh ra khỏi cửa trung tâm thương mại, lắc đầu một cái: "Ai da, những người trẻ tuổi yêu thích y học cổ truyền phương Đông càng ngày càng ít, thế hệ đi trước lại mang nặng tư tưởng cổ hủ cứng nhắc khó thay đổi, xem ra là đã đến lúc, cần phải cải cách xây dựng lại mọi thứ nha..."