Ba người Trương Bá Sinh mỗi người bị cảnh sát đưa đi lấy lời khai, mấy sát thủ kia tất cả cũng đều do cảnh sát xử lý.
Người lấy lời khai của Trương Bá Sinh không phải ai khác chính là Hàn Châu. “Đội trưởng Hàn, tổng cộng có năm tên giết người, bốn tên bị gãy tay gãy chân, một tên đã bị chết, bị người bẻ gãy cổ, hiện trường không có camera ghi hình, chỉ là căn cứ theo kết quả điều tra, năm tên giết người này đều có tiền án, hai tên trong đó là tội phạm trốn trại.” Một người cảnh sát đến báo cáo. “Ừ, biết rồ làn Châu gật gật đầu, cô không cần nghĩ cũng biết cái tên bị bẻ gãy cổ đó là do Trương Bá Sinh làm.
Hàn Châu là con nhà võ, cô rất rõ, muốn bẻ gãy cổ của một người cần tốn bao nhiêu sức, người bình thường căn bản là không làm được.
Hàn Châu qua loa lấy lời khai, lực chú ý để trên cánh tay phải của Trương Bá Sinh.
“Sao lại bị thương?”
“Hazzi, không cẩn thận thôi.” Trương BÁ Sinh thở dài: “Lật thuyền trong mương.”
“Thật sao?” Hàn Châu nhếch mép cười chế giễu: “Cho dù là anh lật thuyền trong mương thì cũng sẽ không lật ở trong cái mương nhỏ này, bảo vệ vợ của anh đúng không?”
“Hắc hắc.” Trương Bá Sinh cười lấy lòng, không biết phải giải thích thế nào. Vẻ mặt Hàn Châu không hờn giận cầm lấy quyển sổ: “Anh đưa vợ anh về nhà trước đi, có chuyện gì thì cảnh sát sẽ gọi các anh đến đây ngay, còn nữa, sau này còn gặp chuyện như thế này nữa,có thể không giết người thì tận lực không giết người, sự việc bị làm lớn lên thì đối với ai cũng không có lợi. “Hiểu rõ."Trương Bá Sinh liên tục gật đầu.
“Được rồi, thu đội!” Hàn Châu phất phất tay, lắc vòng eo gợi cảm của mình đi đến xe cảnh sát.
Chiếc xe.Jetta màu xám bạc thong thả chạy trên đường về nhà. “Trương Bá Sinh, em thấy, ánh mắt cảnh sát kia nhìn anh có chút kỳ lạ.” Mặt Lâm Thuỳ Hân nghi ngờ nhìn Trương Bá Sinh.
“Có sao? Chắc em nhìn sai rồi, hahaha.” Trương Bá Sinh cười ha ha mấy cái. Lâm Thuỳ Hân nghi ngờ nhìn Trương Bá Sinh mấy giây, chợt lắc lắc đầu, không còn cách nào nói tiếp vấn đề này nữa: “Anh có muốn đi bệnh viện trước không, vết thương sâu như vậy, có thể cần phải khâu mấy mũi đó." “Không sao.” Trương Bá Sinh lắc tay: “Trong nhà có hộp cứu thương mà, tự anh băng bó là được, đi khâu vết thương phiền phức lắm.”
Lâm Thuỳ Hân thấy Trương Bá Sinh khăng khăng không chịu đi, cũng không nói chuyện nữa, người lớn như vậy rồi, đến vết thương trên người mình, trong lòng còn không hiểu rõ sao.
Chuyện ám sát lần này, rất nhanh đã truyền đến tai của Lâm Kỳ Văn, Lâm Kỳ Văn gọi điện thoại đến luôn, hỏi sự an nguy của Lâm Thuỳ Hân. Sau khi về đến nhà, Lâm 'Thuỳ Hân thay đồ ngủ, đi đến phòng khách thì thấy Trương Bá Sinh ngồi một mình ở đó cầm băng gạc quấn quanh tay mình, đầu băng gạc chỉ có thể dùng miệng cắn để giữ.
“Để em làm cho.” Lâm Thuỳ Hân ngồi bên cạnh Trương Bá Sinh, chủ động cầm lấy băng gạc băng bó thay cho Trương Bá Sinh.
Động tác của Lâm Thuỳ Hân rất chậm, có thể nhìn ra là cô lần đầu làm chuyện này, tay băng bó vết thương rất vụng về.
Trương Bá Sinh có thể ngửi thấy mùi hương thơm ngát tỏa ra từ người phụ nữ, nhìn thấy người trước mắt vì mình mà băng bó vết thương, cảm nhận được ngón tay mềm mại mảnh khảnh, giờ phút này, trong mắt anh, không có bất kỳ một cái gì nữa.
Máu tươi từ từ thấm vào vào băng gạc, khiến cho băng gạc thấm đỏ một vùng. Lâm Thuỳ Hân vụng về quấn một vòng băng gạc, lông mày nhíu chặt: “Sao thế nhở, sao máu không ngừng chảy thế....2”
Lam Thuỳ Hân hét lên một tiếng sợ hãi, đột nhiên cô phát hiện, tay trái của mình vẫn luôn đè lên vết thương trên cánh tay của Trương Bá Sinh, cũng bởi vì động tác này của mình mới khiến cho vết thương trên cánh tay của Trương Bá Sinh chảy máu không ngừng, thấm vào. băng gạc.
Lâm Thuỳ Hân ngẩng đầu, lén nhìn Trương Bá Sinh,
cô còn nghĩ Trương Bá Sinh sẽ lộ ra biểu cảm đau đớn hoặc là không vui, kết quả nhìn thấy người đàn ông này mỉm cười nhìn thẳng vào mình, trong mắt của cô chỉ có trong suốt, không có bất cứ không vui nào.
Một màn như thế này, khiến Lâm Thuỳ Hân yên lặng rất lâu, trái tim vừa được buông lỏng lại bắt đầu nhảy như muốn chạy ra ngoài vậy.
Anh ấy vì tôi mà không chút do dự đỡ một đao này. Anh ấy từng nói, đối xử với anh ấy thế nào cũng được nhưng bất kính với tôi thì anh ấy sẽ giống như một con sư tử phát điên vậy.
Anh ấy sẽ ở trong đêm khuya đi đón tôi về nhà.
Anh ấy sẽ đặc biệt chuẩn bị một bản piano vì tôi.
Anh ấy sẽ thỏa mãn tất cả những yêu cầu vô lý của tôi, dùng khăn lau lau sạch nền nhà, rửa chân cho tôi.
Anh ấy..... “Đau không?” Lâm Thuỳ Hân nhẹ nhàng vuốt v e cánh tay của Trương Bá Sinh. “Không đau.” Trương Bá Sinh lắc đầu, ôn nhu trả lời.
'Trên mặt Lâm Thuỳ Hân tự nhiên hiện lên một rặng mây hông, cẩn thận tỉ mỉ băng bó lại vì Trương Bá Sinh.
Trương Bá Sinh cũng hưởng thụ giờ khắc này.
“Được rồi, hai ngày này anh nghỉ ngơi cho tốt đi, đừng có chạy lung tung, trước mắt cũng đừng đến công ty.” Lâm Thuỳ Hân cầm băng gạc thắt một cái nơ trên cánh tay Trương Bá Sinh: “Anh mau về phòng nghỉ ngơi đi, hôm nay, thiệt thòi cho anh rồi.”
“Anh thiệt thòi cái gì?” Mặt Trương Bá Sinh khó hiểu.
Trong mắt Lâm Thuỳ Hân tràn đầy cảm kích: “Nếu không có anh, một nhát dao kia đã chém trên người em rồi”
“À, em nói cái này sao.” Trương Bá Sinh che trán: “Bất luận nói như thế nào, hai ta đã lĩnh giấy chứng nhận kết hôn rồi, em là vợ của anh, anh bảo vệ em, đó không phải là đạo lý hiển nhiên sao, chuyện này cũng phải nói cảm ơn anh?” “Đạo lý hiển nhiên?” Từ trong lời nói của Trương Bá Sinh khiến cô sửng sốt một chút.
Cô ở trong thương trường, nhìn quen ngươi lừa ta gạt, ở Lâm gia cũng trải qua trở mặt thành thù.
Đạo lý hiển nhiên, ai có quyền lực này, có thể làm được yêu cầu này? Đạo lý hiển nhiên, ai có thể đối với ai như thế, ai có thể bằng lòng trả giá như thế?
Lâm Thuỳ Hân nhìn nụ cười chân thành trên mặt Trương Bá Sinh, giờ khắc này, cô đột nhiên cảm thấy, hình như mình đã có hảo cảm đối với người đàn ông này. Cả một đêm, yên tĩnh trôi qua.
Sáng sớm ngày thứ hai, Lâm Thuỳ Hân dậy, phát hiện Trương Bá Sinh đang bò trên đất, cẩn thận lau sàn, đồ rửa mặt của mình đều đã được chuẩn bị tốt, đặt gọn gàng trong phòng vệ sinh.
Nhìn băng gạc quấn quanh tay Trương Bá Sinh, Lâm 'Thuỳ Hân cảm thấy bản thân mình giống như một ác nhân.
Lâm Thuỳ Hân nhìn bóng lưng của Trương Bá Sinh đang nghiêm túc lau sàn, mở miệng: “Sau này anh không cần phải làm những việc như vậy nữa, em thuê một dì giúp việc đến làm là được.”
“Em dậy rồi.” Trương Bá Sinh quay người lại, lộ ra nụ cười với Lâm Thuỳ Hân: “Không cần thêu dì giúp việc, mỗi ngày anh đều dậy sớm, cũng không có việc gì làm, không bằng dọn dẹp vệ sinh.”
“Không mệt sao?”
“Hắc, dọn dẹp nhà của mình thì có gì mà mệt chứ.” Trương Bá Sinh lau mồ hôi trên trán, tiếp tục lau sàn.
Lam Thuỳ Hân đứng ở đó, trầm lặng rất lâu mới đi vào phòng vệ sinh. Ngày trước, lúc cô rửa mặt, đều rất tự nhiên cầm lấy đồ rửa mặt Trương Bá Sinh chuẩn bị cho cô, nhưng hôm nay, cô cảm thấy mỗi động tác của mình đều không được tự nhiên.
“Hô~" Lâm Thuỳ Hân thở phào một hơi, rửa xong cái mặt, cô quyết định bắt đầu từ ngày mai sẽ dậy sớm một tiếng, cùng làm việc nhà với Trương Bá Sinh. Lúc Lâm Thuỳ Hân ra khỏi cửa, phát hiện Trương Bá Sinh đã ngồi trên xe, đang vẫy tay với mình: “Giám đốc Lâm, nhanh đi thôi, tám rưỡi chúng ta phải quét thẻ rồi, em có thể đến muộn nhưng anh không được nha.”