Chàng Rể Bác Sĩ

Chương 2532



Chương 2532

“Diệp Đường của quá khứ mấy năm nay đã làm rất nhiều chuyện, trăm phần trăm đã bị người ta nắm trong tay.”

“Nếu tôi không đứng ra làm khiên đỡ, cho mọi người một kết quả mong muốn, không chỉ năm gia tộc muốn tôi chết, mà nhà họ Diệp càng muốn giết chết tôi hơn.”

Ngực cô ta không ngừng phập phồng, có chút khó kiềm nén, nhưng Diệp Phi (Phàm) cũng có thể từ điểm này nhìn ra một điều, cô không giả bộ.

Diệp Phi (Phàm) như có điều suy nghĩ: “Vậy tức là, xúi Đường Phi làm chuyện sau màn không phải là Đường Hải Long đang lẩn trốn sao?”

“Đường Phi là người trong tối giết chết Tần Cửu Thiên, trừ Diệp Phi (Phàm) anh tin là Đường Hải Long làm ra, không một ai tin như vậy.”

Tề Khinh Mạt nói như chém đinh chặt sắt: “Bao gồm cả Tần Vô Kỵ.”

Diệp Phi (Phàm) cả kinh: “Làm sao cô biết? Chứ có xác thật, nhân chứng vật chứng đều đủ cả, Đường Phi còn lấy cái chết chứng minh, Đường Hải Long cũng thật sự trốn mất rồi.”

“Anh còn quá non.”

Tề Khinh Mạt như có gì muốn nói, cuối cùng chỉ sâu kín thở dài: “Anh thử đi hỏi Cửu Thiên Tuế đi, thử hỏi Diệp Trấn Đông đi, hỏi xem bọn họ có tin hay không?”

“Trong lòng Tần Mục Nguyệt và người nhà họ Tần, hiềm nghi của Diệp Phi (Phàm) anh so với Đường Hải Long lớn hơn gấp trăm lần, anh là thanh đao của năm gia tộc và Cửu Thiên Tuế.”

Cô ta khoanh tay lại, thêm mấy phần già dặn trưởng thành, cũng khiến Diệp Phi (Phàm) suy nghĩ nhiều hơn một chút.

Hồi lâu sau, Diệp Phi (Phàm) nói: “Cô gọi tôi đến nói những điều này là hy vọng tôi có thể bắt được người ở trong tối, khôi phục trong sạch cho cô sao?”

“Làm gì có trong sạch, dù tìm được hung thủ hay không, tôi đều phải giả ngơ, hậu quả này tôi buộc phải tự gánh vác.”

Tề Khinh Mạt âm thanh nhẹ nhàng: “Kêu anh đến nói những điều này là muốn nhắc nhở anh một chuyện.”

Diệp Phi (Phàm) tò mò hỏi: “Chuyện gì?”

“Không nên đồng ý với bà Triệu khám bệnh cho Triệu Minh Nguyệt.”

Sau nửa giờ, Diệp Phi (Phàm) rời khỏi phòng giam nơi Tề Khinh Mục đang ở.

Vừa rồi xém chút nữa là anh đã biến mất.

Diệp Trấn Đông đang cầm một nắm hạt dưa, vừa dựa vào lan can cắn hạt dưa vừa nói: “Nhẫn nhịn nhiều ngày như vậy thật khó để bình tĩnh lại, hiện tại tìm người dốc bầu tâm sự, trong lòng có phải dễ chịu hơn không?”

Anh không thèm đếm xỉa nhìn Tề Khinh Mục nói: “Đáng tiếc cho cháu trai tôi rồi.”

“Đúng là dễ chịu hơn, cũng sảng khoái hơn nhiều.”

Khuôn mặt xinh đẹp của Tề Khinh Mục có phần thoải mái hơn nhiều, sau đó thờ ơ nhìn Diệp Trấn Đông: “Còn hơn các người đúng không ra đúng, sai không ra sai. Chẳng bù với Diệp Phi (Phàm) còn làm tôi cảm thấy bản thân còn chút giá trị.”

Đôi mắt của cô ta trong trẻo: “Ít nhất thì anh ta vẫn còn tin tưởng tôi.”

Mấy ngày nay, việc gì cũng là cô ta gánh chịu tất cả hậu quả, hết người nọ đến người kia mang tới tin xấu, trong lòng vẫn không khỏi vô cùng phẫn nộ.

Cô ta cố gắng quá nhiều mà thu được lại quá ít. Chỉ là cô ta muốn bọn người Diệp Trấn Đông nói một câu thừa nhận bản thân cô ta vô tội, nhưng chẳng có một ai sẵn sàng tin lời cô ta. Vì thế sự tin tưởng của Diệp Phi (Phàm) khiến cho nỗi uất hận của cô ta tan biến đi ít nhiều.