Chàng Rể Bác Sĩ

Chương 2549



Chương 2549

“Bảo vệ, tiếp tục đầu tư, trồng tỏi tây rồi lại thu hoạch nữa sao?”

“Tôi nói cho các người biết, quay về nói với bọn Kim Văn Đô, ba ngày sau thả người ra cho tôi, nếu không hai nhà Hàn Tống sẽ không màng đến trả giá để báo thù đấy.”

“Các người có người có tiền có địa bàn, chúng tôi cũng có người có tiền.”

“Nửa đời sau chúng tôi không làm cái gì cả, bán hết tất cả tài sản sống chết đến cùng với các người.”

“Chúng tôi có mấy trăm nghìn tỷ trong tay, ngày nào chúng tôi cũng sẽ thuê sát thủ, lính đánh thuê, tôi không tin không giết được các người.”

Hàn Nguyệt càng ngày càng tức điên lên, con cháu hai nhà Hàn Tống cùng chung mối thù.

Hàn Nam Hoa cũng thở dài: “Gia tộc Kim thị các người đến thương lượng cái gì chứ, hoàn toàn là đến ăn cướp mà.”

“Chậc chậc, không lịch sự được một chút sao? Cướp cái gì chứ?”

Kim Đồ Cường nghe vậy thì cười lớn: “Nhưng các người đã thật sự nghĩ như vậy thì chúng tôi đành phải nhận vậy.”

“Bây giờ các người chỉ có một con đường để đi, hoặc là chín mười nghìn tỷ tiền mặt, hoặc là cổ phần của hai nhà Hàn Tống.”

“Nếu như không đồng ý, không chỉ ba trăm con tin kia sẽ phải chết, mà ông Hàn và ông Tống cũng sẽ gặp nguy hiểm.”

“Cô Hàn thuê kẻ giết người, chúng tôi không có tiền, trực tiếp tự mình giết người thôi.”

Biểu cảm Kim Đồ Cường rất hung ác nhìn Hàn Nguyệt: “Chỉ là không biết cô mời sát thủ có hơn ba mươi nghìn binh giáp của chúng tôi không.”

“Ông Tống, ông Hàn, người còn tiền còn, người không còn, có nhiều tiền của thì có tác dụng gì chứ?”

Trần Thần Hi cười: “Các người mau đồng ý đi, ba trăm mạng người đấy, không thể cứ thể mà chết được đâu.”

“Hơn nữa, đám người cậu Kim cũng không hề cướp trắng của các người, bọn họ sẽ bảo vệ các người.”

Bà ta ném ra một tấm phiếu trống: “Chỉ cần cậu Ki có được cổ phần, ai cũng không dám chọc vào các người nữa.”

“Chúng tôi lăn lộn mười mấy năm nay, vẫn luôn tự mình bảo vệ mình, vẫn luôn bình an vô sự, không cần các người phải bảo vệ.”

Tống Vạn Tam lộ ra vẻ cứng rắn: “Mời các người trở về đi.”

Kim Đồ Cường cười ha ha, sau đó lạnh lùng nói: “Xem ra ông Tống rượu mời không uống muốn uống rượu phạt sao?”

Hàn Nguyệt vung súng ra: “Kim Đồ Cường, đừng có quá bắt nạt người khác, nếu không tôi sẽ bắn chết ông đấy.”

Thấy Hàn Nguyệt rút súng, những người bên cạnh Kim Đồ Cường cũng lần lượt phản ứng lại, bọn họ cũng nhanh chóng rút dao găm ra nhắm về phía Hàn Nguyệt.

Vệ sĩ và con cháu nhà họ Tống cũng đểu rút vũ khí ra.

Hai bên cứ trừng mắt tức giận nhìn nhau, cục diện lâm vào bế tắc, bầu không khí lập tức trở nên nặng nề.

“Giết tôi?”

Kim Đồ Cường từ trên ghế đứng dậy, cười như điên, đung đưa đi đến bên cạnh Hàn Nguyệt: “Cô có bản lĩnh thì bắn đi.”

“Có thể bắn vào đây, vào chỗ này, hoặc là ở đây.”