Chàng Rể Bác Sĩ

Chương 2556



Chương 2556

“Đừng có nói nhảm với tao.”

“Đây không chỉ là lệnh của tao mà cũng là ý muốn của ông chủ, cũng là ý tứ của bộ nguyên lão nhà họ Kim.”

“Mày làm không xong chuyện đó thì đừng có quay về đây, cứ chết quách ở Nam Lăng đi.”

Kim Văn Đô gầm to một trận, sau đó bụp một tiếng cúp điện thoại, chỉ còn tiếng tít tít vang lên.

Không thể nghi ngờ, Kim Văn Đô hiện tại cũng đang vô cùng tức giận và nóng nảy, nhưng anh ta không đủ năng lực để phản kháng, chỉ có thể kìm nén đưa ra mệnh lệnh như vậy.

Chuyện gì xảy ra vậy?

Kim Đồ Cường và Trần Thần Hi cùng kinh ngạc há hốc mồm nhìn về phía trước điện thoại di động trên bàn, tiếp theo lại đồng loạt nhìn về Diệp Phi (Phàm).

Bọn họ không cách nào tin nổi chuyện này, có lẽ chuyện này thật sự liên quan đến Diệp Phi (Phàm), nhưng mà Diệp Phi (Phàm) gọi một cuộc điện thoại xong thì lệnh thả người cũng đến.

“Là anh làm sao?”

Trần Thần Hi buông chân dài xuống, miệng lưỡi khô khốc nhìn Diệp Phi (Phàm) hỏi: “Sao anh làm được?”

Cô ta không muốn tin tưởng, nhưng lại không thể không tin chuyện này là do Diệp Phi (Phàm) làm, nếu không thì không có cách nào giải thích hành động của Kim Văn Đô.

“Thả người đi.”

Diệp Phi (Phàm) chậm rãi đi đến trước mặt Kim Đồ Cường, vươn tay vỗ vào khuôn mặt tràn đầy khiếp sợ của người phía trước: “Nếu không tôi gọi thêm một cuộc điện thoại là anh phải ở lại Nam Lăng đấy.”

Sau đó, anh lướt qua một dòng tin nhắn rồi nói với Hàn Nguyệt: “Phái người đến biên giới tiếp ứng bọn họ.”

Hàn Nguyệt vui vẻ gật đầu liên tục, sau đó vội vàng cầm điện thoại gọi đi.

Tống Vạn Tam và Hàn Nam Hoa vẫn thủy chung yên lặng, đưa mắt nhìn nhau sau đó khẽ gật đầu với người trong tối.

Hàn Đường im hơi lặng tiếng rời đi.

Kim Đồ Cường tránh né tay của Diệp Phi (Phàm), vẻ mặt âm trầm cầm điện thoại vệ tinh, sau khi xác nhận thân phận thì truyền đạt các mệnh lệnh, để cho người của Huyết Thứ Doanh thả ba trăm con tin ra.

“Đi.”

Sau khi gọi điện xong, Kim Đồ Cường đen mặt vung tay lên, dẫn một đám thủ hạ rời đi.

Tối nay vốn dĩ muốn thị uy, ai ngờ cuối cùng bị đánh cho tơi bời, còn phải như chó nhà có tang rút lui, trong lòng bực bội không chịu nổi.

Trần Thần Hi cũng dậm chân một cái, cắn chặt môi không cam lòng bỏ đi.

Tại sao muốn thu phục Diệp Phi (Phàm) lại khó như thế chứ?

“Chờ một chút.”

Diệp Phi (Phàm) nhìn về phía Trần Thần Hi nhàn nhạt mở miệng: “Đừng quên vụ cá cược.”

Trần Thần Hi vẻ mặt khó coi muốn chết, muốn nổi giận nhưng cuối cùng vẫn cúi đầu, khẽ kêu một tiếng: “Ông nội.”

Diệp Phi (Phàm) cười: “Không nghe thấy.”

Hai mắt Trần Thần Hi tức giận, môi đỏ mở lớn: “Ông nội.”