Chàng Rể Bác Sĩ

Chương 2572



Chương 2572

Diệp Phi (Phàm) đi vào sảnh lớn: “Mỳ ăn liền cũng được.”

“Ăn mỳ sao? Cũng được, chị nấu cho cậu một bát.”

Tống Hồng Nhan cười nói: “Làm mỳ cay Thành Đô cho cậu đỡ ngán.”

“Tôi nấu cũng chị vậy.”

Diệp Phi (Phàm) đi theo cô ấy vào phòng bếp, sau đó tò mò hỏi một câu: “Đám người ông Tống không nghỉ ngơi mấy ngày sao, buổi tối còn chạy ra ngoài xã giao?”

Tống Hồng Nhan cười hỏi: “Có nhớ đống hoàng kim mà em lấy được trong tay Hẻm Ô Y không?”

Diệp Phi (Phàm) nhẹ nhàng gật đầu: “Nhớ, lúc đó sau khi ra khỏi Alice, để cho đám người Hàn Nguyệt vận chuyển thâu đêm.”

“Số hoàng kim đó đã được bán cho Sai Bá làm dự trữ rồi.”

“Đám người ông Hàn nhận được chuyển khoản của Sai Bá, nhưng do vấn đề nhà kho, Sai Bá vẫn luôn chưa vận chuyển hoàng kim đi, cuối cùng giấu trong một hầm trú ẩn do ông Hàn cung cấp.”

Tống Hồng Nhan nói ngắn gọn vấn đề: “Sai Bá không dễ gì mới giải quyết xong vấn đề lưu trữ đang định nhận lấy, kết quả ông ta đột ngột chết, gia tộc Kim thị đã tiếp nhận toàn bộ sản nghiệp và địa bàn của Sai Bá.”

“Mà số hoàng kim đó vẫn tiếp tục nằm trong hầm trú ẩn.”

“Bởi vì nó quá nặng, hơn nữa ông Hàn cho rằng đó là đồ của Sai Bá, chuẩn bị để lại cho đời sau của Sai Bá, cho nên khi mười bốn con tàu lớn đi vẫn chuyển không hề động đến số hoàng kim này.”

Cô ấy bổ sung một câu: “Số vàng này cũng vì thế mà thoát khỏi thảm họa không rơi vào tay Kim Văn Đô.”

Diệp Phi (Phàm) hỏi một câu: “Bây giờ đám người ông Hàn muốn vận chuyển số hoàng kim này sao?”

“Đúng vậy, tất cả con cháu của Sai Bá cũng bị nhà họ Kim giết hết rồi, số hoàng kim đó cũng coi như không có chủ, quan trọng nhất là không muốn gia tộc Kim thị có lợi nên ông Hàn và ông ngoại chuẩn bị vận chuyển về.”

Tống Hồng Nhan cười: “Tối nay bọn họ đi gặp mấy người bạn thân quen, xem xem có cách nào để vận chuyển số hoàng kim qua khu vực bị phong tỏa không.”

“Nói với ông Tống và ông Hàn để số hoàng kim này cho tôi giải quyết.”

Diệp Phi (Phàm) nghe vậy mắt sáng lên, sau đó nói với Tống Hồng Nhan: “Tôi muốn trả nó lại cho Hẻm Ô Y.”

Tống Hồng Nhan hơi ngạc nhiên: “Trả lại cho Hẻm Ô Y?”

“Đúng vậy, Thần Long là anh trai em, dã kết bái lâu như vậy mà tôi vẫn chưa tặng quà cho anh ấy.”

Diệp Phi (Phàm) cười rạng rỡ: “Số hoàng kim này là cướp được trong tay bọn họ, vậy thì trả lại cho bọn họ hết đi.”

“Một mũi tên giết hai con chim, người đàn ông của chị thật nham hiểm.”

Đầu tiền Tống Hồng Nhan ngẩn ra, sau đó nhẹ nhàng bật cười, vươn ngón tay chọc vào đầu Diệp Phi (Phàm): “Chuyện này cứ theo ý cậu đi, lát nữa tôi sẽ gọi ông ngoại về.”

Trên gương mặt xinh đẹp của cô ấy xuất hiện tia tán thưởng: “Biểu hiện tốt như vậy, có muốn tôi đây thưởng cho cậu không?”

“Khụ khụ.” Nhìn người phụ nữ này quyến rũ như vậy, mặc Diệp Phi (Phàm) đỏ lên.

Sau đó chuyển đề tài: “Chị Nhan, tôi nhớ chị từng nói, Thiến Thiến đang hồi phục sức khỏe ở Từ Hàng Trai Bảo thành đúng không?”