Chàng Rể Bác Sĩ

Chương 2576



Chương 2576

Lý Nhã Thủy không đợi Diệp Phi (Phàm) nói xong đã tức giận đến tím cả mặt mũi: “Tôi vừa mới kiểm tra sức khỏe xong, hoàn toàn khỏe mạnh không có vấn đề gì cả, có thể sống ít nhất là đến năm chín mươi chín tuổi.”

Diệp Phi (Phàm) lần thứ hai liên tục xua tay: “Cô Lý, tôi không hề có ý này, tôi không có nguyền rủa cô hay gì cả, mà là cô thật sự có bệnh.”

Lý Nhã Thủy quay người kêu tiếp viên hàng không lại đây, chỉ vào Diệp Phi (Phàm) bực bội nói: “Tiếp viên hàng không, đồ xấu xa này mắng tôi, thật là đáng khinh. Tôi muốn đổi chỗ khác.”

Vẻ mặt Diệp Phi (Phàm) vô cùng buồn bực: “Cô Lý, cô thật sự bị bệnh mà.”

Lý Nhã Thủy phẫn nộ không thôi: “Cô có nghe thấy không? Có nghe hay không? Anh ta nói tôi có bệnh.”

Tiếp viên hàng không bị gọi to như vậy, vẻ mặt lộ rõ sự khó xử: “Cô Lý, ở đây cũng chỉ còn một vị trí này thôi, nếu muốn đổi thì phải trở lại khoang phổ thông.”

“Quay về khoang phổ thông? Thôi quên đi.”

Lý Nhã Thủy lần thứ hai ngồi xuống vị trí cũ, nhưng lại lấy điện thoại di động ra chụp hai tấm hình của Diệp Phi (Phàm), hàng lông mày thanh mảnh nhướng lên uy hiếp: “Anh mà còn dám quấy rầy tôi nữa tôi sẽ lập tức báo cảnh sát đưa hình của anh lên mạng để công khai với tất cả mọi người anh là một người đàn ông xấu xa và cặn bã.”

Cô ấy còn bảo Diệp Phi (Phàm) cách xa mình một chút: “Dựa qua bên kia, chỗ cửa sổ, đừng có lại gần đây.”

Trên khuôn mặt Diệp Phi (Phàm) lộ ra muôn vàn sự bất đắc dĩ, đành phải giữ khoảng cách với cô gái không thấy được lòng tốt của người khác kia.

Mười phút sau, nhìn thấy Diệp Phi (Phàm) không có bất cứ hành động nào khác Lý Nhã Thủy mới vừa lòng cất điện thoại vào, bắt đầu nhắm mắt nghỉ ngơi, nhưng rất nhanh lại mở mắt quét quanh.

Xác nhận Diệp Phi (Phàm) không có nhân cơ hội mà tới gần cô ấy mới lần thứ hai đẩy kính râm hoàn toàn chìm vào giấc ngủ.

Nhìn thấy cô gái kia đề phòng mình như vậy Diệp Phi (Phàm) cũng chỉ có thể tạm thời vứt ý nghĩ khuyên bảo trong đầu đi.

Anh lấy điện thoại di động ra kết nối với mạng internet của máy bay, bắt đầu kiểm tra tin nhắn và email gửi cho mình.

Trước tiên là anh xem tin nhắn Tống Hồng Nhanh gửi đến, cô ấy xuất phát đi đến Bảo Thành lúc nửa đêm, vào khoảng chín giờ sẽ làm thủ tục xuất viện cho Thiến Thiến.

Thẩm Hồng Tụ cũng đến để âm thầm bảo vệ Tống Hồng Nhan.

Còn Độc Cô Thương thì ở sân bay để tiếp đón Diệp Phi (Phàm).

Nhìn tất cả mọi thứ đều đúng như sắp xếp của mình, tâm trạng Diệp Phi (Phàm) thoải mái hơn không ít, tiếp đó là mơ ra một tin nhắn từ một dãy số điện thoại xa lạ gửi đến.

Đến từ Đường Nhược Tuyết.

Nhưng Đường Nhược Tuyết lại không nói gì thêm chỉ gửi đến một tấm ảnh chụp cô đang ở một bãi biển nào đó, hướng mắt về biển xanh, xuân lại về hoa lại nở.

Mà trên bức ảnh chụp còn viết bốn chữ, năm tháng êm đềm.

Nhìn người phụ nữ vẫn luôn xinh đẹp như hoa nở mùa xuân trong lòng Diệp Phi (Phàm) có rất nhiều lời muốn nói, nhưng cái gì cũng không nói được, chỉ trả lời lại một lời quan tâm đơn giản, hai chữ bảo trọng.

Cho đến bây giờ, tình cảm của anh dành cho Đường Nhược Tuyết đã không còn dùng cái chết để đe dọa nữa, nhưng nhớ lại đủ loại những chuyện đã trải qua nội tâm của anh vẫn thấy mềm mại như cũ.

“Đinh.”

Trong lúc Diệp Phi (Phàm) trầm mặc, tiếng chuông điện thoại lại vang lên báo hiệu có tin nhắn mới, nó là do Tần Mục Nguyệt gửi tới.