“Cút!” Trong nháy mắt Tống Hồng Nhan mắc cỡ, gương mặt đẹp đỏ bừng, cầm lên một chiếc dép ném về phía Diệp Phi.
Tống Hồng Nhan có thể chống lại bất kỳ đùa giỡn nào, nhưng cảm giác lúng túng khi bị người khác nói trúng tim đen, vẫn khiến cả khuôn mặt cô biến sắc, đỏ bừng lên, thẹn thùng oán giận.
Diệp Phi vội vàng đóng cửa căn hộ, sau đó nhanh chân chạy vào thang máy.
Đi xuống dưới tầng, Diệp Phi hồi phục tâm trạng, lấy điện thoại di động ra xem một cái, bỗng nhiên, cả người hơi cứng đờ lại.
Cú điện thoại mới vừa rồi, là Đường Kỳ Kỳ gọi tới…
Diệp Phi có làm sao cũng không thể ngờ, mới vừa rồi, trong tình thế cấp bách lại là Đường Kỳ Kỳ gọi điện thoại, đã vậy còn bất đắc dĩ đồng ý xế chiều đi đón cô.
Anh đang cố gắng phủi sạch quan hệ với nhà họ Đường, quên đi Đường Nhược Tuyết, kết quả lại dây dưa không dứt với Đường Kỳ Kỳ.
Bất quá suy nghĩ một hồi, Diệp Phi vẫn quyết định đi đón cô, coi như là trọn tình trọn nghĩa với nhà họ Đường.
Nhìn đồng hồ một cái, Diệp Phi chuẩn bị gọi taxi trở về Kim Chi Lâm, tình hình hôm qua cho thấy, hôm nay bệnh nhân chỉ sợ nhiều hơn chứ không kém.
Anh lo lắng Dược Thắng Hàn cùng Tôn Thánh Thủ sẽ mệt chết luôn cho mà xem.
“Ối! „ Diệp Phi còn chưa kịp ra đến cửa chung cư kêu xe, một chiếc Mercedes kiểu cũ đã dừng lại trước mặt Diệp Phi.
Cửa xe mở ra, Lưu Phú Quý mặt mày tươi cười bước xuống: “Anh Phi, tôi tới đón anh”
“Phú Quý, sao cậu lại tới đây? Vết thương của cậu sao rồi?”
Diệp Phi kinh ngạc nhìn Lưu Phú Quý, ánh mắt nhìn chăm chú về phía cái chân bị thương của anh ta: “Sao lại không chịu ngoan ngoãn ở trong bệnh viện điều trị?”
“Bệnh viện chăm sóc rất kỹ càng, cho thuốc tốt nhất, bác sĩ tốt nhất, quan tâm tốt nhất, cho nên tôi bình phục rất nhanh”
Lưu Phú Quý cười ha ha: “Tôi ở bệnh viện rảnh rỗi đến nỗi mọc mốc đến nơi, cho nên Tổng giám đốc Tống bảo tôi xuất viện làm tài xế cho anh”
“Anh yên tâm, cái chân này của tôi thật sự không sao nữa rồi, sẽ không làm yêng hùng xa lộ đâu, đừng lo”
Anh ta còn đập vào chân mình, tỏ rõ mình không còn gì đáng ngại.
Diệp Phi nghiêng đầu nhìn lên căn hộ của Tống Hồng Nhan, trên mặt lướt qua một tia cảm động.
Người phụ nữ này nhất định là lo lắng anh say như tối hôm qua, mà anh lại từ chối không muốn cô ở kè kè bên cạnh, cho nên bảo Lưu Phú Quý xuất viện trông chừng anh đây mà.
Hơn nữa tình bạn giữa Lưu Phú Quý và Đường Nhược Tuyết không tệ, có Lưu Phú Quý khuyên nhủ, anh có thể nhanh chóng thoát ra được bóng ma ly hôn.
Người đàn bà này thật đúng là rất tâm lý.
Đây là người thứ hai trừ mẹ ra, khiến cho anh cảm nhận được thế nào là ấm áp.
Diệp Phi bước lên trước nắm chặt tay Lưu Phú Quý, xem xét một chút, biết anh ta quả thật không có gì đáng ngại, cho nên cười vỗ võ bả vai anh: “Được, lái xe đưa tôi trở về phòng khám đi.
”
Lưu Phú Quý lập tức mở cửa xe, chờ sau khi Diệp Phi bước vào liền đạp cần ga lái đi.
Dọc trên đường, Lưu Phú Quý vừa lái xe, vừa cùng Diệp Phi tán gẫu những chuyện linh tinh ở bệnh viện, còn nói anh đang để ý một cô y tá.
Sau đó, anh lộ ra một vẻ mặt chân thành: “Anh Phi, thân thủ của anh lợi hại như vậy, có thể dạy tôi mấy chiêu hay không?”
“Tôi muốn luyện để phòng thân”
Mâu thuẫn ở bệnh viện, khiến cho Lưu Phú Quý cảm giác sâu sắc mình nhỏ bé như thế nào, ngay cả bản thân anh cũng không bảo vệ được, làm sao bảo vệ những người khác?
“Anh muốn luyện võ?”
Diệp Phi hứng thú nhìn Lưu Phú Quý: “Sẽ rất gian khổ.
”
“Tôi không sợ.
”
Lưu Phú Quý ưỡn ngực: “So với bị người khác xem thường và khinh thường, chịu khổ có đáng là gì? Tôi thật sự sợ cứ nín nhịn mãi rồi cũng không thể chuyên tâm công tác.
”
Anh Lưu thay đổi thật nhanh chóng, khiến cho Lưu Phú Quý hiểu rõ ràng, thực lực mới thật sự là chân lý, cũng là thứ đặt cược để được được người ta tôn trọng.
Bây giờ không chịu khổ một chút làm cho mình mạnh mẽ lên, sau này chỉ sợ mỗi ngày đều sẽ bị người ta bắt nạt.