“Có phải cậu ém hàng không hả, không chịu cho chúng mình biết đúng không?”
Tưởng Đình Đình cũng phụ họa theo: “Đúng vậy, có đồ tốt phải biết chia sẻ chứ, sao hả, sợ chúng mình cướp à?”
Diệp Phi cười nhạt đồng thời thu tay về.
Anh đương nhiên có thể nhìn ra, trong mắt mấy cô gái Tưởng Đình Đình rất xem thường mình, cho nên ngay cả tay cũng không muốn bắt.
Đường Kỳ Kỳ nhún vai: “Ngày nào mình cũng học đến mờ mắt, đâu có thời giam mà tìm bạn trai?”
Cô vừa giải thích, vừa cầm tay Diệp Phi, như là bày tỏ áy náy với anh, cũng giống là muốn trấn an anh.
Mượt mà mềm mại.
Trong đầu Diệp Phi nhảy ra mấy chữ.
“May mà mình kêu anh Quân tới.
”
Tưởng Đình Đình cười duyên một tiếng: “Anh Quân tới, buổi tụ họp tối nay cũng không chán”
Nói tới đây, cô hướng về phía mấy người cách đó không xa, duyên dáng kêu to ngoắc: “Anh Quân, em ở đây này”
Sau đó, một người đàn ông vóc dáng cao lớn, tướng mạo hết sức anh tuấn đi tới.
Là bạn trai Tưởng Đình Đình, cũng là giám đốc bộ phận quan hệ khách hàng của công ty dược Bách Hoa.
Hồng Quân!
Cả người hẳn ta đều là nhãn hiệu nổi tiếng, mặt mày bóng nhãy, còn có cả một cái bụng bia.
Sau lưng, còn có mấy người ăn mặc lòe loẹt cả trai lẫn gái đi theo.
Cảnh tượng giống như trăng giữa muôn sao, tỏ ra dáng vẻ của người thành công sớm.
“Anh Quân!”
“Anh Quân!”
Cả nhóm Tôn Yên Nhiên đều đứng dậy đón tiếp, còn cười làm quen, ngay cả Đường Kỳ Kỳ cũng gọi một tiếng anh Quân.
Diệp Phi cũng nể mặt Đường Kỳ Kỳ chào hỏi: “Nhờ anh chăm sóc em tôi nhiều hơn”
“Mày chính là anh rể phế vật của Kỳ Kỳ?”
Sau khi trò chuyện một lúc, Hồng Quân khinh thường nhìn Diệp Phi, cười nhạt nói: “Sau này nếu ở Trung Hải có chuyện gì, có thể nói tên tao ra.
Ở Trung Hải có chuyện gì, có thể nói tên hắn ra.
Dáng vẻ ngạo mạn khinh người của Hồng Quân, thật sự giống như toàn bộ Trung Hải đều do hắn định đoạt.
Mấy cô gái Tưởng Đình Đình và Tôn Yên Nhiên cùng òa lên khen ngợi: “Anh Quân quá ngầu”
Diệp Phi không mặn không nhạt mở miệng: “Cám ơn anh Quân quan tâm, bất quá không cần đâu”
Anh còn năm chặt tay Đường Kỳ Kỳ, tỏ ý cô không nên tức giận.
“Ây dà, không cần? Nói có vẻ như mày cũng có chút bản lĩnh đấy nhỉ?”
Thấy Diệp Phi nắm tay Đường Kỳ Kỳ, trong mắt Hồng Quân tán loạn một tia giận dữ, mặc dù hắn có bạn gái, cũng không có nghĩa là hắn không có tà niệm đối với Đường Kỳ Kỳ.
“Một thằng con rể ở nhờ như mày, một tay tao có thể bóp chết một trăm đứa”
“Nếu như mày không phải anh rể của Kỳ Kỳ, ngay cả cơ hội uống rượu cùng bàn với tao cũng không có đâu”
“Một thằng ăn bám cũng có cá tính, chẳng qua mẹ mày úm mày quá thôi.
”
Hắn ta miệt thị không chút khách sáo, muốn làm cho Diệp Phi khó chịu ngay trước mặt mọi người, khiến cho Diệp Phi tự biết thân biết phận mà cút đi.
Đối với Diệp Phi, hắn chưa từng tìm hiểu, cũng không muốn tìm hiểu quá nhiều, chỉ cần biết là một thằng con rể ở nhờ, vậy thì ngang ngửa với phế vật.
Phàm là người đàn ông có chút bản lãnh, có chút khí chất, ai thèm làm con rể ở nhờ để bị người ta xem thường?
“Đúng vậy, anh Quân là muốn bảo bọc anh, là vinh hạnh của anh, còn nói không cần, hề hước thật.
”
“Không biết thức thời như vậy, chỉ có thể trốn ở nhà ăn bám, đi ra xã hội thế nào cũng bị quật cho tan xương”.