Lý Đan cứ tưởng cô ấy chỉ là cô gái yếu đuối dễ bắt nạt, không ngờ sau lưng cô lại là cả một đội quân máu chiến.
“Các người là ai thế?” Sợ là thế nhưng Hồng Quân là người cầm đầu nên vẫn cắn răng lên tiếng: “Hình như chúng tôi chẳng làm gì mích lòng các người, chai rượu này…”
“Giả điên với tao hả? Hay ho thật đấy nhỉ, giả điên trước mặt tao à” Thanh niên đầu bóng lưỡng cười cười là thế nhưng ánh mắt thì không: “Dao Dao, qua đó năm đầu thằng sàm sỡ em ra đây”
Cô gái mặc váy yếm lập tức đi tới chỗ Lý Đan giơ tay lên tát cho hắn bốp bốp bốp, sáu cái liền khiến hai má Lý Đan sưng đỏ lên như đầu heo.
Sau đó lại bộp thêm một cái nữa, đó là một cú lên gối.
Lý Đan đau không để đâu cho hết, mặt mũi chẳng còn gì và cũng không dám chống đối dù chỉ là một chút.
“Đồ khốn kiếp, biết tôi là ai không?” Cô gái mặc váy yếm ấy cũng là người đánh không sợ đau tay, gương mặt xinh đẹp lạnh lùng ấy là vẻ cay độc: “Tôi đã bảo là anh sẽ hối hận, bây giờ tin chưa?”
Nghe thế, bọn Hồng Quân lập tức dõi mắt nhìn về phía Lý Đan.
Thảo nào lúc nãy Lý Đan đi lấy rượu lâu như bay tận sang Mỹ rồi bay trở về, thì ra là nửa đường đứng lại sàm sỡ con gái nhà người ta.
Thằng này hại mọi người thảm rồi.
Người Lý Đan run run, vất vả nhả ra mấy chữ: “Thật lòng xin lỗi, đó chỉ là một hiểu lầm thôi…”
“Hiểu lầm con mẹ mày ấy!” Hắn chưa kịp nói xong thì thanh niên đầu bóng lưỡng đã đi tới tặng cho hai đấm nữa.
Sau đó anh ta lấy một chai rượu khác đập thẳng vào đầu Lý Đan.
Tiếng xoảng vang vọng vào tai mọi người, chai rượu vỡ nát và Lý Đan hét lên thảm thiết, đầu đây máu ngã xuống đất.
Các cô gái bên Tưởng Đình Đình lập tức giật mình hoảng hốt và trốn sau lưng Hồng Quân theo bản năng.
Đường Kỳ Kỳ cũng hơi sợ, Diệp Phi nắm tay bảo cô ấy cứ yên tâm.
Thanh niên đầu bóng lưỡng hết đánh rồi lại đạp cho Lý Đan mấy cái mới thôi.
Trong đó cả Tôn Yên Nhiên và Hồng Quân đều không dám xông lên cứu người.
“Anh bạn, Lý Đan làm việc khốn nạn, sai từ đầu nên đáng bị đánh, đáng chịu tội” Mí mắt Hồng Quân giật giật, lên tiếng: “Nhưng bây giờ nó đã chịu sự trừng phạt rồi nên chúng ta xem như bỏ qua chuyện này nhé.
”
Suy cho cùng Lý Đan vẫn là người gã dẫn tới, Hồng Quân buộc lòng phải lên tiếng vài lời, nếu không gã đừng lòng lăn lộn trong cái chốn này nữa.
“Bốp!” Thanh niên đầu bóng lưỡng không dư hơi thừa lời với gã, thẳng tay tát cho Hồng Quân một cái thật kêu.
Hồng Quân che mặt hét lên: “Cậu…
“Bốp!” Thanh niên đầu bóng lưỡng vẫn hăng hái tát.
Hồng Quân lại hét lên: “Cậu đừng khinh người quá đáng như thế…”
“Bốp!” Người nào đó cứ thích tát như thế đấy: “Khinh người quá đáng hả? Bố mày thích bắt nạt mày đó rồi sao? Mày thích nói chuyện với tao không? Lời mày nói chẳng là cái thá gì cả, nó cũng chẳng là cái quái gì hết, chỉ có tao mới được quyền quyết định có bỏ qua chuyện này hay không thôi rõ chưa? Tao còn chưa lên tiếng mà mày bỏ với chả qua cái gì?”
Trong lúc nói chuyện anh ta vẫn không quên tặng thêm một chuỗi liên hoàn tát, đánh đến nỗi Hồng Quân đầu váng mắt hoa và liên tục lùi về phía sau.
Hai má Hồng Quân sưng đỏ, gã ta tức không biết trút đi đâu nhưng chẳng dám manh động nữa, chỉ biết cúi đầu mở miệng: “Người anh em, tôi là Hồng Quân giám đốc của công ty dược Bách Hoa, cậu cho tôi chút thể diện…”
“Bốp!” Thanh niên đầu bóng lưỡng vẫn miệt mài với đôi tay của mình: “Mặt mũi hả? Mày là cái thá mà bắt Đỗ Thanh Đế này phải nể nang?”
“Cái gì cơ?” Hồng Quân lập tức lảo đảo, giật mình hoảng hốt hỏi lại: “Cậu là Đỗ Thanh Đế?”
Đỗ Thanh Đế.
Con trai Đỗ Thiên Hổ.
Bọn Tôn Yên Nhiên không hay biết gì về cái tên Đỗ Thanh Đế nhưng lại quá quen thuộc với cái tên Đỗ Thiên Hổ.
Ông ta chính là ông trùm thế giới ngầm Trung Hải.
Nghe nói anh ta là con trai Đỗ Thiên Hổ, tất cả mọi người lập tức lạnh lẽo như chìm xuống dòng sông băng.
Điều đó chẳng những nói rõ hôm nay bọn họ đã đá nhầm một tảng đá mà còn chúng tỏ bọn họ không thể chờ để chết già, sơ sẩy một chút thôi thì cái mạng nhỏ sẽ nằm lại dây.
Nụ cười trên mặt bọn họ hóa thành vẻ căng thẳng.
Lòng bàn tay Đường Kỳ Kỳ cũng đổ mồ hôi.
.