Đường Kỳ Kỳ khó hiểu hỏi: “Rời khỏi công ty đó ư? Bọn họ đang làm việc ở đó rất tốt tại sao phải từ chức làm gì…”
Diệp Phi cười hết sức bí ẩn: “Tôi có linh tính như thế thôi…”
Khi họ đang nói chuyện thì biệt thự nhà họ Đường đã xuất hiện trong tầm mắt, Diệp Phi thoáng thả nhẹ chân ga và nhìn nó với vẻ mặt phức tạp.
Anh cứ có cảm giác khó chịu thế nào ấy.
“Kít!” Diệp Phi ấn phanh dừng xe lại trước cửa biệt thự khoảng hai mươi mét rồi xuống xe lấy vali hành lý xuống giúp Đường Kỳ Kỳ.
Đường Kỳ Kỳ ngơ ngác hỏi: “Anh rể, sao anh lại dừng xe ở đây thế? Lái xe vào trong đi chứ.
À, anh vẫn gạt bố mẹ chuyện chiếc xe, không muốn bọn họ biết để không bị họ cướp mất chứ gì”
Tất nhiên Đường Kỳ Kỳ biết rất rõ tính tình Lâm Thu Linh: “Đừng lo, tôi sẽ nói đỡ giúp anh đây chỉ là chiếc xe bạn anh cho mượn”
“Kỳ Kỳ, cũng không giấu gì em, tôi với chị em đã ly hôn rồi”
Diệp Phi thở dài thườn thượt: “Vả lại chúng tôi cũng mới ly hôn ngày hôm qua thôi, chúng ta đừng bàn đến lý do làm gì nữa.
Nói tóm lại là tôi và nhà họ Đường không còn quan hệ gì nữa rồi.
Tôi vẫn ra sân bay đón em vì sáng nay tôi đã lỡ miệng đồng ý thôi.
Chắc bây giờ bố mẹ và chị em cũng không muốn gặp tôi, lại càng không vui vẻ gì khi thấy tôi đi cùng với em nên tôi không thể đưa em vào được, em phải tự bước vào cánh cửa này thôi.”
Diệp Phi quyết định dùng dao sắc chặt dây rối: “Sau này chúng ta không cần phải liên lạc với nhau làm gì nữa”
“Cái gì cơ?” Nụ cười trên môi Đường Kỳ Kỳ cứng đờ trong nháy mắt, cô ấy không thể tin nhìn Diệp Phi: “Anh với chị tôi ly hôn rồi ư? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì thế này?”
“Dù sao cũng đã ly hôn rồi, bàn tới những vấn đề đó cũng chẳng được gì nữa” Diệp Phi cười khẽ: “Em cũng không cần phải đắn đo ai đúng ai sai, tôi và nhà họ Đường cứ thoải mái chia tay nhau vậy thôi.”
“Không cho anh đi, không cho anh đi!” Thấy Diệp Phi chuẩn bị đi, Đường Kỳ Kỳ vội vàng giơ tay lên ngăn lại: “Anh rể, anh không nói rõ ràng thì tôi sẽ không để cho anh đi đâu hết.”
“Anh rể, do bố mẹ em làm khó làm dễ anh quá ư? Hay là chị tôi làm gì lén lút sau lưng anh?”
Dù thời gian cô ấy ở chung với Diệp Phi khá ngắn nhưng chắc chắn phải có chuyện gì đó xảy ra thì Diệp Phi luôn nhãn nhịn mới quyết tâm rời khỏi nhà họ Đường thế này.
“Có rất nhiều chuyện nhưng quan trọng nhất vẫn là chị em hoàn toàn không yêu tôi.” Diệp Phi kiên nhãn giải thích: “Tôi không thể hâm nóng trái tim của cô ấy nên buông tha cho nhau là lựa chọn tốt nhất.
Em về đi, nghỉ ngơi cho khỏe nhé.
Còn nữa, đừng gửi cho Hồng Quân một triệu đó, cứ để việc này cho tôi giải quyết”
Diệp Phi khế dặn dò Đường Kỳ Kỳ rồi xoay người định ngồi vào ghế lái.
Mặt Đường Kỳ Kỳ trắng bệch nhưng vẫn dang tay ra: “Không cho anh đi!”
“Kỳ Kỳ, em cần gì phải làm thế? Nhà họ Đường không chào đón tôi, tôi với chị em cũng không quay lại với nhau được nữa thì em giữ tôi để làm gì.
Vả lại chúng ta chỉ ở cùng nhau hơn mười ngày, số lần nói chuyện có thể đếm trên đầu ngón tay và có lẽ hôm nay chính là lần tiếp xúc với nhau lâu nhất.” Đường Kỳ Kỳ bất đắc dĩ nhưng anh lại thấy hơi khí hiểu: “Em cần gì phải cố gắng giữ tôi lại?”
Bản thân anh cảm thấy mình với Đường Kỳ Kỳ không có tình cảm gì đáng nói, thậm chí còn chẳng nói chuyện với nhau, quan hệ cực kì lạnh nhạt.
Đường Kỳ Kỳ nhìn Diệp Phi: “Tối hôm đó khi anh cõng em đến bệnh viện thì em đã nhận anh là anh rể của mình, chấp nhận anh là người của nhà họ Đường rồi…” Khi nói những lời đó, giọng cô ấy rất yếu ớt nhưng lại nghe như cô ấy đã dùng hết sức lực mình có rồi.
Diệp Phi thoáng rung động.
Nhớ đến đêm trước Tết Âm lịch, vợ chồng Đường Tam Quốc đi thắp nhang chưa về, Đường Nhược Tuyết thì bận tăng ca, Đường Kỳ Kỳ lại lên cơn đau ruột thừa khiến cô ấy đau chết đi sống lại.
Khi đó trong nhà chỉ có mỗi mình Diệp Phi, xe cấp cứu và taxi thì không đủ dùng, cuối cùng Diệp Phi phải cõng Đường Kỳ Kỳ chạy tới bệnh viện chữa trị.
Vì chạy quá nhanh nên Diệp Phi đã phải ngã khuyu gối xuống hai lần khiến nó chảy máu.
Nhà Lâm Thu Linh cảm thấy đây chỉ là việc nhỏ, là trách nhiệm của Diệp Phi và bản thân anh cũng quên nó đi từ lâu rồi, không ngờ Đường Kỳ Kỳ vẫn còn nhớ rõ.
“Kỳ Kỳ, đó chỉ là một chuyện bé như hạt cát không đáng nhắc tới thôi, nó đã trôi qua từ lâu rồi” Diệp Phi cười vỗ vai Đường Kỳ Kỳ, sau đó vòng qua đầu xe đi về phía ghế lái.
Một bước… Hai bước… Ba bước… Bốn bước… Diệp Phi vất vả đi hết bốn bước chân rồi lại không cách nào nhấc nó lên được nữa vì dường như thứ gì đó đã níu lấy áo anh, dùng sức mạnh rất lớn để ngăn cản anh bước tiếp.
Diệp Phi quay đầu nhìn sang… Sau đó, ý định cắt đứt liên lạc với Đường Kỳ Kỳ bị anh ném xa tít mù khơi.
Đường Kỳ Kỳ ôm hành lý run rẩy ngồi đó trong gió đêm, cô cúi gãm mắt nhìn mặt đất còn cánh tay kia bất lực giơ lên níu lấy áo anh.
Ngón trỏ, ngón cái, ngón giữa cố gắng siết chặt lấy góc áo anh, dù Diệp Phi có cố gỡ ra thế nào cô ấy vẫn nắm thật chặt..