Mọi người thấy Diệp Phi và Tiêu Nhược Băng lại xảy ra mâu thuẫn, họ đột nhiên tò mò đi tới xem có chuyện gì, trong đó có không ít khách mời.
Diệp Phi mang đến cho bọn họ kinh hoảng, nên là bây giờ bọn họ cảm thấy rất hứng thú với Diệp Phi.
“Vị khách này, đưa tôi mượn đồ cổ nhìn một chút”
Diệp Phi chỉ ngón tay về phía một người đàn ông trung niên mập mạp nặng hơn môt trăm cân, trên tay gã đang cầm một món đồ gốm Thanh Hoa vừa mới mua được.
“Dễ thôi, dễ thôi.
”
Người đàn ông mập mạp vui vẻ chạy tới, đưa đồ gốm Thanh Hoa cho Diệp Phi: “Anh Diệp, anh có đôi mắt tinh tường, giúp tôi nhìn thử xem”
“Đây là đồ gốm Thanh Hoa thời nhà Minh, mấy ngày hôm nay tôi đắn đo mới quyết tâm mua nó”
Hắn nói: “Anh xem có đáng giá sáu mươi tỷ không?”
Đám người Đỗ Thanh Đế nhìn sang Diệp Phi, cược đá lợi hại như vậy rồi, chẳng lẽ xem đồ cổ cũng như vậy sao?
Mí mắt Tiêu Nhược Băng nhảy lên, nhưng cô ta không nói gì, chỉ nhếch miệng, lộ ra chút kiêu ngạo cùng mỉa mai.
Diệp Phi không có lập tức trả lời người đàn ông mập mạp kia, cầm đồ gốm Thanh Hoa thời nhà Minh ném xuống đất.
“Choang!”
Một tiếng vỡ vụn, đồ gốm Thanh Hoa vỡ vụn, mọi người lập tức hoảng sợ.
Tiếng vỡ không chỉ làm mọi người choáng váng, ngay cả đám người Đỗ Thanh Đế cũng sững sờ.
Họ không thể tin được răng Diệp Phi lại đập vỡ đồ gốm Thanh Hoa, mọi người lập tức ồn ào.
Người đàn trung niên ông mập mạp đang há hốc mồm, vẻ mặt khó coi nhìn chằm chăm vào những mảnh vỡ của đồ gốm Thanh Hoa, giống như đang nhìn đứa con của gã vậy.
Sáu mươi tỷ đấy.
“Anh Diệp Phi, anh đang làm gì vật Gã ta nóng nảy nói: “Đây chính là gốm Thanh Hoa, gốm Thanh Hoa”
“Tôi đang làm cho ông đỡ mất mặt đấy”
Diệp Phi đá văng mảnh gốm Thanh Hoa: “Đây là đồ giả”
Mọi người ồ lên: “Đồ giả sao?”
Người đàn ông trung niên mập mạp cung giật mình: “Không thể nào như thế được!”
Diệp Phi nhặt một vài mảnh vỡ: “Đồ gốm Thanh Hoa này lẫn lộn cả giả cả thật.
Một phần ba nguyên liệu là thật, hai phần còn lại là về sau người ta mô phỏng, sau đó dùng kỹ thuật ghép nối tạo ra”
“Nói cách khác là một món đồ thật bọn họ đã chia ra làm ba, kiếm tiền gấp ba lân”
“Nếu làm tốt thì nhìn từ bên ngoài sẽ không nhận ra được kế hở nào”
Khi người đàn ông trung niên mập mạp cùng mọi người chấn động, Diệp Phi cầm lên mấy mảnh vỡ: “Nhưng sau khi bị vỡ, kẽ hở lập tức trở nên rõ ràng”
“Tôi đã kiểm tra lại các mảnh vỡ và bây giờ tôi chắc chắn một trăm phần trăm răng đó là hàng giả”
“Mọi người nhìn nhìn mảnh vỡ này đi, có thể nhìn thấy dấu vết bên trong, nó không phải được làm từ lò nung của thời nhà Minh”
“Nó cũng không đáng giá sáu mươi tỷ”
Diệp Phi vỗ tay nói: “Cùng lắm chỉ sáu triệu thôi”
Nhiều người có mặt ở đây đều là dân chơi đồ cổ, tuy rằng không phải là uyên thâm, nhưng vẫn biết một số kiến thức cơ bản.
Người đàn ông trung niên mập mạp đã chìm đắm cùng đồ cổ nhiều năm, ánh mắt có thể so được với một người giám định cấp hai.
Gã nhặt một số mảnh vỡ lên xem xét kỹ lưỡng, đúng là ở bên trong có ba dấu vết nhỏ, hình như đã được chế lại.
Sau đó anh ta nặn ra một mảnh vụn nhỏ từ những mảnh vỡ.
Đây là đồ sứ hiện đại! Đúng là nó đã được trộn lẫn lại với nhau.
“Mẹ nhà nó! Ngay cả tôi cũng dám lừa đảo, tôi chính là khách quen ở đây mà, khách quen mà”
Người đàn ông trung niên mập mạp tát vào mặt Tiêu Nhược Băng và hét lên: “Bố mày sẽ không bao giờ…đến đây nữa”.