Chàng Rể Bác Sĩ

Chương 410



Đám người của nhà họ Triệu đến đây, lúc này chỉ còn lại Triệu Hồng Quang đang đứng.

 

“Diệp Phi!”

 

“Đừng có khinh người quá đáng!”

 

Đối mặt với đám người đang vây mình, Triệu Hồng Quang nghiêm nghị quát: “Nói như thế nào thì tôi cũng là chủ tịch tập đoàn Triệu Thị, một nhân vật lớn ở Trung Hải này…”

 

“Tôi cũng không phải là người mà anh có thể tùy tiện sỉ nhục”.

 

Diệp Phi giọng điệu hờ hững: “Quỳ xuống nói chuyện”.

 

“Quỳ xuống nói chuyện?”

 

Triệu Hồng Quang bị kích thích đến mức lửa giận ngập trời, giận dữ mà cười: “Diệp Phi, anh nghĩ rằng anh là ai?”

 

“Phóng mắt nhìn toàn bộ Trung Hải này, người khiến Triệu Hồng Quang tôi phải quỳ xuống nói chuyện vẫn còn chưa ra đời đó”.

 

“Nếu có, nhà họ Triệu không thể bị sỉ nhục”.

 

Mặc dù Diệp Phi có rất nhiều người, nhưng ngoại trừ bối cảnh của nhà họ Triệu thôi thì Triệu Hồng Quang cũng là một cao thủ ẩn danh Hoàng Cảnh.

 

Lấy một địch trăm hoàn toàn không thành vấn đề, phá một đường máu lại càng dễ dàng hơn.

 

Hơn mười năm trước, cơ duyên xảo hợp trở thành học trò cuối cùng của Bá Kiếm, hơn nữa ông ta cũng nằm trong mười sát thủ hàng đầu, nhưng ông ta không muốn gặp rắc rối nên luôn giữ im lặng.

 

Đêm nay, Triệu Hồng Quang không nghĩ đến sẽ bại lộ thân phận của mình, nhưng bây giờ bị Diệp Phi hung hăng giãm lên đầu ông ta, ông ta không muốn trốn tránh nữa.

 

“Thằng ranh con, hôm nay, tôi muốn cho anh xem…” Triệu Hồng Quang rút ra một con dao nhỏ: “… thế nào là một cao thủ chân chính”.

 

“Chát!”

 

Diệp Phi cười lạnh một tiếng, khởi động chân, trong nháy mắt anh đã xuất hiện trước mặt Triệu Hồng Quang, giơ tay tát một cái.

 

“Một dao phá núi sông…” Con dao ngắn của Triệu Hồng Quang vung lên, uy lực của ông ta bùng nổ, hào quang mãnh liệt bắn ra.

 

Nhưng mà một giây tiếp theo! Triệu Hồng Quang đã bị Diệp Phi tát bay ra ngoài.

 

Trước một cái tát của Diệp Phi, giá trị vũ lực của ông ta không chịu nổi một kích.

 

Cái gì học trò của Bá Kiếm, cái gì một dao phá núi sông, tất cả đều sụp đổ.

 

Triệu Hồng Quang ngã xuống đất, con dao ngắn trong tay bay ra ngoài, trên mặt in hằn năm ngón tay đỏ chót.

 

Không đợi Triệu Hồng Quang đứng lên, Diệp Phi đã tiến thêm một bước, tát thêm một cái nữa.

 

Triệu Hồng Quang hét lên, nặng nề té xuống đất lần nữa.

 

“Chát!”

 

“Này thì cao thủ này!”

 

“Này thì một dao phá núi sông”.

 

“Này thì nhà họ Triệu không thể chịu nhục”.

 

Diệp Phi vừa mắng vừa tát liên tục vào mặt của Triệu Hồng Quang khiến ông ta kêu la không ngừng, hai má sưng vù.

 

“Chát!”

 

“Sỉ nhục ông thì sao?”

 

“Nhà dột từ trên nóc dột xuống”.

 

“Triệu Đông Dương cặn bã thì ông cũng là cặn bã”.

 

“Bố không dạy con sẽ làm con hư, ông không hiểu sao?”

 

Triệu Hồng Quang chảy máu mũi, miệng gầm rú liên tục, ông ta là một người văn võ song toàn, hơn nữa ông ta còn là học trò cưng được Bá Kiếm dạy dỗ cẩn thận.

 

Lúc này bị đánh như chó xuống nước, không còn sức để chống trả.

 

Anh vẫn còn tát! Nếu Diệp Phi dùng hết sức để đè nặng ông ta thì Triệu Hồng Quang cũng có thể trở mình, nhưng một cái tát rồi lại một cái tát liên tục rơi vào mặt ông ta khiến ông †a không thể tiếp thu được.

 

Quá mức tự nhiên không màu mè, cực kỳ đơn giản, hơn nữa còn rất phổ thông.