Chàng Rể Bác Sĩ

Chương 413



Từ chuyện này cũng có thể đoán ra, anh trai và Đường Nhược Tuyết đã gạo nấu thành cơm, nếu không nhà họ Đường sẽ không lợi dụng Diệp Phi kiếm chuyện với bọn họ.

 

Chỉ là trong lòng cô biết rõ, nhà họ Đường chỉ nhất thời tức giận mà thôi, qua mấy ngày nữa cũng sẽ thỏa hiệp với nhà họ Triệu.

 

Đến lúc đó chuyện xấu biến thành chuyện tốt, anh trai cô †a cưới Đường Nhược Tuyết, cô ta cũng được nhận 7.5 triệu đô la Mỹ.

 

“Tao nói tại sao mày lại hung hăng như vậy, còn bắt bố tao quỳ xuống, lại còn ra tay đánh tao, hóa ra là dựa vào bối cảnh của nhà họ Đường”.

 

Cuối cùng Triệu Hiểu Nguyệt cũng có phản ứng: “Diệp Phi, đừng trách tao luôn khinh thường mày, thật sự mày là đồ vô dụng”.

 

“Bản thân mày không có năng lực, cho nên chỉ có thể dựa vào nhà họ Đường để sủa mà thôi”.

 

“Ha hả, đồ vô dụng chỉ biết ỷ thế hiếp người, mày cũng chỉ dựa hơi nhà họ Đường để bắt nạt một người yếu đuối như tao thôi… “Cô ta cho răng sở dĩ Diệp Phi tự tin như thế có lẽ là vì có nhà họ Đường chống lưng, nếu không cho mười lá gan anh †a cũng sẽ không dám đối đầu với nhà họ Triệu.

 

Diệp Phi nheo mắt lại, trong mắt hiện lên vẻ châm biếm.

 

“Chuyện xảy ra ngày hôm qua chỉ là hiểu lầm thôi”.

 

Sau khi phán đoán xong, Triệu Hiểu Nguyệt lấy lại tự tin, dừng một chút, nhìn Diệp Phi một cái, kiêu ngạo quát lớn: “Chờ đến khi tao gọi điện thoại cho Nhược Tuyết và giải thích rõ ràng mọi chuyện, nhà họ Đường sẽ tha thứ cho tao, Nhược Tuyết cũng nhất định sẽ ra mặt giúp tao”.

 

“Mày dám đánh bạn thân nhất của cô ấy, còn dùng người nhà họ Đường trấn áp bố tao!”

 

“Đến lúc đó, tao sẽ kêu cô ấy hoàn toàn đuổi mày ra khỏi nhà họ Đường, xem mày còn dám cáo mượn oai hùm bắt nạt người khác như thế nào được nữa…” Theo ý cô ta, cho dù cô †a có làm gì, khi cô ta cầu xin thì Đường Nhược Tuyết cũng sế tha thứ cho cô ta, ít nhất cô ta còn có trọng lượng hơn Diệp Phi.

 

Cô cầm điện thoại di động lên rồi bấm số gọi cho Đường Nhược Tuyết, nhưng dù thế nào cô ta cũng không thể gọi được cho cô ấy, điều này làm khuôn mặt xinh đẹp của cô ta hơi thay đổi.

 

“Đừng tự cho mình là đúng!”

 

Triệu Hồng Quang không chịu nổi nữa, lớn tiếng nói với Triệu Hiểu Nguyệt: “Quỳ xuống xin lỗi Diệp Phi ngay lập tức”.

 

“Mày đã gặp phải một tai họa lớn!”

 

Ông ta hận không thể đánh chết đứa con gái ngu ngốc này của minh.

 

“Xin lỗi? Tại sao chứ?”

 

Mặc dù Triệu Hiểu Nguyệt luôn kiêng ky bố của cô ta, nhưng lại càng xem thường Diệp Phi hơn, yêu cầu cô ta xin lỗi Diệp Phi còn khó chịu hơn là giết cô.

 

“Cha, đừng lo lắng, tên Diệp Phi này chỉ dựa hơi nhà họ Đường để lên mặt với chúng ta thôi”.

 

“Chỉ cần con gọi được cho Nhược Tuyết, yêu cầu cô ấy thu lại chỗ dựa này, Diệp Phi cũng chẳng là cái thá gì cả”.

 

Cô ta hung hăng nhìn chăm chằm vào mặt Diệp Phi: “Chúng ta không cần phải sợ tên vô dụng này, người nhà họ Đường chỉ lợi dụng anh ta thôi”.

 

Hơn nữa, cô ta nghĩ rằng cô ta đang giúp người khác hoàn thành nguyện vọng, đó chính là một điều tốt.

 

Trong khi nói chuyện, Triệu Hiểu Nguyệt lại gọi cho Đường Nhược Tuyết một lần nữa.

 

Tuy nhiên, chuông liên tục kêu nhưng không có ai trả lời.

 

Cô ta gọi thêm một vài lần nữ, còn gửi tin nhắn, nhưng Đường Nhược Tuyết không trả lời.

 

Sao vậy chứ?

 

Rốt cuộc là đã có chuyện gì đã xảy ra?

 

Đường Nhược Tuyết, người từng coi cô ta là bạn thân, tại sao lại không nghe điện thoại của cô ta?

 

“Là do mày”.

 

Triệu Hiểu Nguyệt hung hăng nhìn chằm chằm Diệp Phi, hiểu ra mọi chuyện quát lên: “Chắc chắn là do mày đổi trắng thay đen, còn cố ý làm cho Đường Nhược Tuyết không nghe điện thoại của tao”.

 

“Đồ tiểu nhân, mày dám châm ngòi ly gián cho bọn tao”.

 

“Hơn nữa, dù tôi và Nhược Tuyết có ân oán gì đi chăng nữa, thì sẽ không đến lượt một tên rác rưởi bị đuổi ra khỏi nhà như mày xen vào”.

 

Cô ta tin rằng Diệp Phi đã ly gián cô ta và Đường Nhược Tuyết: “Nếu biết điều thì tốt hơn hết là mày nên cút đi thật xa, chuyện của gia đình bọn tao không phải là thứ mày có thể chen vào”.

 

Diệp Phi không muốn nói chuyện vô nghĩa với cô ta, mà chỉ nhìn Triệu Hồng Quang: “Ông đã nghĩ kỹ chưa, giữ lại người lớn hay giữ lại con gái?”