Chàng Rể Bác Sĩ

Chương 417



“Chèn ép doanh nghiệp tư nhân, giành tài sản riêng, ăn thịt người không nhả xương, coi trời bằng vung… người nhà họ Dương sẽ bị hất nước bẩn”.

 

“Mặc kệ cuối cùng nhà họ Dương có lau được vết nước bẩn này không thì chắc chắn một điều là các người sẽ bị tổn thất rất lớn, điều kiện đầu tư ở Trung Hải cũng sẽ bị nghi ngờ”.

 

“Cho nên tôi cho Triệu Hồng Quang một con ngựa, để cho ông ta dọn dẹp cái mớ hỗn độn Triệu Đông Dương, để tránh xảy ra chuyện “quá tam ba bận”.

 

Dương Diệu Đông nghe xong thì vô cùng sửng sốt, thật lâu cũng không nói nên lời, không ngờ rằng Diệp Phi vì suy nghĩ cho lợi ích của nhà họ Dương nên mới lưu lại hậu họa.

 

Sau đó ông ta lại vỗ đầu mình, mãi sau đó ông ta mới hiểu tại sao bố của mình lại chú ý đến Triệu Hồng Quang, liên tục chất vấn Diệp Phi người đến chữa bệnh cho ông.

 

Hóa ra đã nhìn thấy sự nguy hiểm to lớn ẩn chứa trong đó.

 

“Ông cụ Dương, đây là lý do chính tại sao tôi lại cho Triệu Hồng Quang một con ngựa”.

 

Diệp Phi bình tĩnh nhìn Dương Bảo Quốc: “Giết ông ta rất dễ dàng, nhưng ra tay thì lại phiền phức, cho nên tôi năm thóp của ông ta, không ngại cho ông ta giữ chút hơi tàn”.

 

“Đợi một khoảng thời gian sau, nếu ông ta lại tới khiêu khích tôi, hoặc là tôi cảm thấy ông ta không vừa mắt thì tôi sẽ tung ra bằng chứng cứ phạm tội của ông ta với quan tòa, xử lý ông ta theo pháp luật”.

 

“Bây giờ không giết là bởi vì không muốn gặp rắc rối trong tương lai!”

 

Dương Diệu Đông gật đầu thán phục nhìn Diệp Phi.

 

Vẻ mặt của Dương Bảo Quốc vẫn rất bình tĩnh, không nhìn ra được hỉ nộ ái ố, ông ta chỉ đi tới võ vai Diệp Phi.

 

Cái vỗ vai này nhìn như tùy ý nhưng lại tràn đầy tán thưởng đối với Diệp Phi… “Bố, con đã nói chú em Diệp này rất lợi hại, bây giờ bố đã tin chưa”.

 

Dương Diệu Đông rèn sắt khi còn nóng, cười nói: “Có thể để cho chú em Diệp này chữa bệnh cho bố được chưa?”

 

“Ông nội Dương, ông nội Dương…” Vào lúc này, một tiếng hô lớn từ bên ngoài truyền đến: “Ông đang ở đâu?”

 

“Chúng ta đi đến đại sảnh đi”.

 

Dương Bảo Quốc mặc thêm một cái áo khoác, thản nhiên cười nhìn Dương Diệu Đông và Diệp Phi: “Hổ Nựu đến rồi”.

 

“Con bé cũng tìm cho tôi một bác sĩ nổi tiếng”.

 

Ông cười nói: “Đợi lát nữa hai người cùng khám bệnh cho tôi đi, nói không chừng suy nghĩ hai người còn có thể đụng nhau lóe ra tia lửa”.

 

Dương Diệu Đông giải thích với Diệp Phi một chút: “Hổ Nữu là cháu gái của một người bạn cũ của bố tôi, tên là Sở Tình, là một nữ hán tử chính hiệu, luôn làm việc điên điên khùng khùng”.

 

“Tôi thực sự không biết rằng hôm nay cô ấy mang theo một bác sĩ đến đây, tôi thực sự xin lỗi”.

 

Ông ta muốn nói rõ lai lịch của Sở Tình, nhưng sau khi nghĩ lại, tạm thời không cần thiết.

 

Diệp Phi nghe như vậy thì mỉm cười: “Không sao, có thêm một người thì có thêm hy vọng”.

 

“Diệp Phi, cậu tốt lắm”.

 

Dương Bảo Quốc lại vỗ vỗ vai Diệp Phi, sau đó dắt hai người ra ngoài.

 

Đến tiền sảnh, vừa lúc nhìn thấy vài một vài người nam nữ đang đi vào.

 

Người đứng đầu là một người phụ nữ cao lớn mặc áo vest đen, quần đùi đen, giày đen, găng tay đen, và ngay cả con dao găm trên tay cũng màu đen.

 

Con dao găm dường như sống động trong tay cô, không ngừng rung chuyển xoay tròn, động tác vừa nhanh vừa chói mắt.

 

Bên cạnh cô, có một người nước ngoài tóc vàng.

 

Trông anh ngoài ba mươi, cao ráo, sống mũi cao, trông vô cùng kiêu ngạo.

 

Phía sau hai người, còn có một vài người nước ngoài theo sau, họ đẩy vài chiếc vali, có vẻ như đang chứa dụng cụ…

 

“Ông nội Dương, ông nội Dương, con đã mời ông Brook, anh ta là một bác sĩ tốt nghiệp ngành y của trường Harvard”

 

“Anh ta thông thạo tây y, có thể chữa khỏi bệnh cho ông”

 

Vừa nhìn thấy Dương Bảo Quốc xuất hiện, Hổ Nữu đã chạy tới, ngay cả ngồi cũng chưa kịp ngồi lập tức kéo người ngoại quốc tóc vàng tới giới thiệu với ông cụ.

 

Dương Diệu Đông mắt sáng lên khi nghe những lời: “Là ông Brook của đoàn đội Apollo?”

 

Brook khẽ gật đầu: “Xin chào ông Dương, rất vui được phục vụ ông”