Chàng Rể Bác Sĩ

Chương 463



Chương 463:

 

Diệp Phi cho Tôn Bất Phàm đưa mẹ đi thăm bố trước, còn anh thì ở lại nhìn dáng vẻ kệch cỡm của Diệp Hạo.

 

Xem ra vụ gấy tay ở chợ bữa trước vẫn không làm cho Diệp Hạo sáng mắt ra, trái lại còn làm cho hắn trở nên điên cuồng hơn.

 

“Diệp Phi, quân tử báo thù mười năm chưa muộn, Diệp Hạo này tới rồi đây”

 

“Mẹ nó chứ, dám động tới cha mẹ của tao, hôm nay ông đây sẽ giết chết mày”

 

“Đừng tưởng rằng mày có thể hù dọa Chó Đen, quen biết với Hoàng Chấn Đông thì có thể làm mưa làm gió ở đất Trung Hải này”

 

“Ông đây nói cho mày biết, bây giờ tao đã đầu quân cho cậu Hoàng Tam Trọng của Vũ Minh rồi, đừng nói đến Chó Đen, cho dù là Hoàng Chấn Đông có tới đây đi nữa, ông đây cũng không sợ”

 

Từ xa, Diệp Hạo cũng nhìn thấy Diệp Phi, trên mặt hắn lộ ra nụ cười hung tàn, đồng thời bày ra một dáng vẻ đắc thẳng.

 

Mười mấy người đi cùng không ngừng hét lớn, sôi nổi giúp Diệp Hạo ra oai.

 

Diệp Phi cười lạnh một tiếng không thèm để ý đến, anh bưng một ly trà lên uống.

 

Thấy Diệp Phi khinh thường mình, Diệp Hạo giận dữ vung tay lên: “Anh em Vũ Minh, cùng nhau xông lên đánh chết tên khốn kiếp Diệp Phi kia đi”

 

“Tao muốn cho hắn biết, chúng ta không dễ chọc”

 

Diệp Hạo hùng hổ nói chuẩn bị tính sổ cả nợ mới lẫn nợ cũ.

 

“Lên!”

 

Hắn đạp vào một bệnh nhân đang chắn đường mình, vừa cầm gậy trong tay vừa chỉ về phía trước: “Có đứa nào làm thịt đứa đó cho tao, không phải nghĩ”

 

Nhưng mà khi đám Diệp Hạo vừa xông vào phòng khách của phòng khám thì đột nhiên cảm nhận được một lưồng khí lạnh như băng.

 

Diệp Hạo không kiềm được ngẩng đầu lên nhìn.

 

Hắn thấy được một người thanh niên đang quấn băng, mặt mũi đỏ bừng ngồi bên cạnh Diệp Phi.

 

Trong tay đối phương còn cầm ba tờ tiền, trợn to đôi mắt nhìn đám người bọn họ lom lom.

 

Người đó chính là cậu chủ nổi tiếng lẫy lừng của Vũ Minh, cũng là sếp mới của mình, Hoàng Tam Trọng.

 

Cậu Trọng… Trong nháy mắt, Diệp Hạo giống như bị sét đánh.

 

Toàn thân lạnh như băng, hoàn toàn không dám tin tưởng đôi mắt của mình.

 

Cả người hoàn toàn không thể nhúc nhích.

 

Đám người còn lại của Vũ Minh ai nấy cũng đều trợn mắt há hốc mồm, có đánh chết bọn họ cũng không nghĩ đến Hoàng Tam Trọng sẽ ở chỗ này, mà lại còn hết sức cung kính với Diệp Phi nữa.

 

Sau đó, bọn họ lại đột nhiên nhận ra cái người đang quét sân và dọn vệ sinh ở trong sân kia lại chính là cô chủ Hoàng Thiên Kiều của hội quán Huyền Võ.

 

Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

 

Tại sao cậu Trọng và cô Kiều lại ở chỗ này?

 

Còn làm công việc nặng nhọc mà đến bọn họ cũng không thèm động vào?

 

Đầu óc bọn họ trống rỗng, một lát sau, mồ hôi lạnh túa ra khắp toàn thân.

 

Xong đời, gây ra họa lớn rồi.

 

“Cậu Trọng, cô Kiều…” Ùm một tiếng, Diệp Hạo bọn họ quỳ xuống. “Rầm!”

 

“Tính làm thịt hết người ở đây à?”

 

“Rầm!”

 

“Không dễ chọc à!”

 

“Râm!”

 

“Quân tử báo thù mười năm chưa muộn hả!”

 

Không đợi Diệp Phi lên tiếng, Hoàng Tam Trọng đã chống gậy đi lên, sau đó vung gập lên đánh về phía bọn Diệp Hạo.

 

Từng gậy một đánh xuống y như mưa rơi vậy, đập mạnh vào người nghe rất vang dội, làm cho cả người đau nhức.