Chàng Rể Bác Sĩ

Chương 467



Chương 467:

 

Dương Bảo Quốc nhìn thấy sự nghi ngờ trong mắt của Diệp Phi, ông ta cầm chén trà lên rồi cười nói: “Hồi còn trẻ ông †a là nhóm học sinh đứng nhất, thành tích học tập của ông ta bao giờ cũng đứng đầu hơn người thứ hai mấy chục điểm đó.”

 

“Hơn nữa ông ta còn nhận được huy chương vàng trong năm quốc tế bao gồm môn toán, vật lý, hóa học và sinh học.

 

Hồi còn trẻ ông ta rất giỏi, so với cậu còn giỏi hơn”

 

“Người khác phải mất bảy năm để có được bằng tiến sĩ nhưng ông ta chỉ mất ba năm để có được nó, hơn nữa ông ta còn là người giỏi nhất trong nhóm tiến sĩ đó.”

 

“Nếu như không phải sau đó ông ta nhận tổ quy tông rồi bị cuốn vào chuyện tranh giành tài sản của gia đình, thì nhất định Đường Tam Quốc sẽ vào học ở ‘Học viện Đạt Ma’ rồi trở thành thiên tài đứng đầu Trung Quốc”

 

Diệp Phi hơi kinh ngạc, anh biết Học viện Đạt Ma, đó là nơi tụ tập những người giỏi nhất ở Trung Quốc, mỗi một học sinh trong học viện đó đều là người tài giỏi.

 

Anh không ngờ Đường Tam Quốc lại giỏi như thế, anh còn nghĩ rằng ông ta là một ông già kỳ lạ, sau đó anh lại tò mò hỏi Dương Bảo Quốc: “Ông ta nhận tổ quy tông là trở về nhà họ Đường đúng không?”

 

Dương Bảo Quốc uống một hớp trà rồi nói: “Đúng vậy, ông †a về nhà họ Đường, một trong năm dòng họ lớn nhất”

 

“Tôi thấy nó không hợp lý”

 

Vẻ mặt Diệp Phi khó hiểu hỏi: “Về nhà họ Đường thì tốt hơn mới đúng chứ? Sau khi trở về nhà họ Đường thì cuộc đời Đường Tam Quốc chắc sẽ suôn sẻ hơn”

 

“Diệp Phi, cậu còn quá trẻ”

 

Dương Quốc Bảo nghe thấy Lâm Phí nói vậy cười lớn nói: “Những người dân buôn bán bình thường còn có đầy chuyện cãi vã, vậy thì những gia đình giàu có thì còn nhiều chuyện hơn họ nhiều”

 

“Năm ông ta hai mươi lăm tuổi, Đường Tam Quốc bị người khác nói ra thân phận ông ta là con riêng của Đường Phong Vân ông chủ nhà họ Đường, do làm tình một đêm ở Trung Hải.”

 

“Sau khi xác nhận quan hệ huyết thống của Đương Tam Quốc, Đường Phong Vân dẹp hết mọi nghị luận của những người dẫn Đường Tam Quốc đến Long Đô”

 

Ông ta kế lại tình hình năm đó: “Cũng để cho ông ta nhận tổ quy tông khi sinh nhật sáu mươi tuổi của Đường Phong Vân”

 

“Đường Phong Vân này khá tốt.”

 

Diệp Phi nghe ông ta nói vậy khen một câu: “Không sợ mọi người chỉ trích, cũng không sợ mất mặt. Bây giờ rất nhiều người sĩ diện không dám nhận con riêng.”

 

“Ông ta dẫn Đường Tam Quốc trở về có hai lý do, một là Đường Tam Quốc rất giỏi, hai là muốn làm giảm thế lực nhà họ Mộ Dung của vợ mình”

 

Dương Bảo Quốc nhẹ nhàng lắc chén trà: “Sau khi Đường Tam Quốc trở về, Đường Phong Vân rất quan tâm tới ông ta.”

 

“Đầu tiên nhà họ Đường chỉ mười tỷ để mua núi Vân Đỉnh, sau đó cho Đường Tam Quốc mười tỷ để ông ta tự phát triển”

 

Diệp Phi hơi giật mình, Đường Phong Vân rất tin tưởng Đường Tam Quốc, phải biết hai mươi tỷ của thời đó không khác gì hai trăm tỉ của thời nay.

 

Bỗng nhiên Dương Bảo Quốc nhìn rồi hỏi Diệp Phi: “Cậu có biết mục đích Đường Phong Vân đưa số tiền đấy cho Đường Tam Quốc là gì không?”

 

“Một là để kiểm tra tài năng của Đường Tam Quốc, hai là tạo cơ hội để cho ông ta phát triển sự nghiệp”

 

Diệp Phi rót thêm nửa chén trà cho ông ta rồi trả lời: “Mặc dù Đường Tam Quốc là một người có tên tuổi, nhưng ông ta lại không đóng góp gì cho nhà họ Đường”

 

“Cho nên Đường Phong Vân mới giao cho ông ta một dự án lớn như vậy, vừa kiểm tra năng lực của Đường Tam Quốc vừa giúp đỡ ông ta”“

 

“Chỉ cần núi Vân Đỉnh phát triển ra bên ngoài, trở thành một dự án chói lọi của nhà họ Đường, thì Đường Tam Quốc có thể có được một chỗ đứng vững chắc ở nhà họ Đường”

 

Anh suy nghĩ đoán ý tưởng của Đường Phong Vân: “Sau khi đứng vững ở nhà họ Đường, thì Đường Phong Vân có thể đào tạo để Đường Tam Quốc trở thành người thừa kế… Dương Bảo Quốc gật đầu một cái nói: “Đúng vậy, Đường Phong Vân suy nghĩ như vậy.”

 

“Đường Tam Quốc cũng biết ý của bố ông ta, nên ông ta làm việc rất chăm chỉ, ông ta quyết tâm xây dựng một Tử Thành trên núi Vân Đỉnh, để nó thành một nơi tập trung những người giàu có ở Trung Hải.”

 

“Như thế cho dù tương lai ông ta không trở thành người thừa kế thì ông ta cũng trở thành người đứng đầu một vùng ở Trung Hải.”

 

Ông ta cười một tiếng nói: “Vì thế núi Vân Đỉnh không chỉ là một công trình mà nó còn đại diện cho tham vọng của Đường Tam Quốc.