Chàng Rể Bác Sĩ

Chương 474



Chương 474:

 

Diệp Phi la lên với Chó Đen một câu, sau đó võ hai tay đi về ngủ.

 

Sáng ngày hôm sau, phòng khám hoàn toàn mở cửa xem bệnh bình thường như trước đây.

 

Cửa lớn đã được rửa sạch sẽ, thay đổi đồ bị xăng thiêu đốt, vết máu trên mặt đất cũng dọn dẹp, khiến người bệnh không thể nhìn ra gì cả.

 

Diệp Phi một hơi xem bệnh cho hơn ba mươi người bệnh, tới gần mười một giờ mới nhìn thấy Chó Đen xuất hiện, anh mới đứng dậy nghỉ ngơi để Tôn Bất Phàm làm tiếp.

 

“Anh Phi, em đã điều tra xong, sáu tên khốn nạn tối hôm qua là Trương Huyền và Triệu Hồng Quang tìm tới.”

 

Chó Đen thông báo lời khai cho Diệp Phi biết: “Em đã thẩm tra cẩn thận đối chiếu lời bọn họ, em còn xem thẻ căn cước, tra xét ghi chép tiêu dùng, không thể sai được”

 

“Quả nhiên là bọn họ”

 

Diệp Phi nhàn nhạt mở miệng: “Lấy lời khai và video theo dõi sao chép ra mấy bản để gửi vào điện thoại của tôi và Dương Kiếm Hùng, với lại cậu hãy trông coi sáu người kia thật kỹ cho tôi.”

 

“Chuyện này không phế bỏ mấy người kia là không thể kết thúc yên lành được”

 

Trong mắt của anh lóe ra chút ánh sáng, dù cho là Hùng Thiên Nam, Trương Huyền, hay là Triệu T¡ Kì đều phải trả giá thật lớn.

 

“Em đã hiểu”

 

Chó Đen gật đầu: “Còn Triệu Hồng Quang thì sao? Anh có muốn bắt lại luôn không?”

 

“Tạm thời không cần”

 

Diệp Phi nhẹ nhàng lắc đầu: “Đoán chừng anh ta không biết Trương Huyền đối phó tôi, nếu không anh ta có mười cái gan cũng không dám trêu chọc tôi lúc này”

 

“Tôi sẽ tìm cơ hội khác để tính khoản nợ này”

 

“Với lại bảo Hoàng Chấn Đông phái mấy người đến cho tôi để quan sát phòng khám và nhà họ Đường thật kỹ, không được để xảy ra bất cứ chuyện gì cả’“

 

Chó Đen kính cẩn trả lời: “Em đã hiểu, lát nữa em sẽ liên hệ với Hội trưởng Hoàng.”

 

Diệp Phi lại nhìn Hoàng Thiên Kiều cách đó không xa nói: “Trưa nay nấu thêm vài món đi, tôi muốn ăn no bụng một chút”

 

Ăn no rồi mới có thể làm nhiều chuyện hơn…

 

Ba giờ chiều, tại câu lạc bộ Giang Nam.

 

Hoàng Tam Trọng dẫn theo mười mấy người mạnh mẽ đi vào phòng khách, sau đó trở về phòng bao Vip trực tiếp dùng cây gậy đập mạnh xuống.

 

Nét mặt ông ta dữ tợn nổi giận đùng đùng, giống như muốn ăn thịt người.

 

Không gian trong phòng khách bày biện năm bàn tròn lớn, bàn tròn ngồi mấy chục nam nữ người Trung Quốc, đẳng sau còn có hơn mười vệ sĩ đang đứng.

 

Hùng Thiên Nam bắt chéo hai chân ngồi ở giữa, hắn ngậm một điếu xi gà, bộ dáng cực kỳ dễ chịu.

 

Bảy tám cô gái xinh đẹp dựa sát vào nhau, nở nụ cười ngọt ngào phục vụ.

 

Trương Huyền mặc tây trang màu trắng đang cầm microphone, anh ta nhìn vào màn hình lớn hát bài “Quán rượu của em đóng cửa không tiếp anh”: “Anh theo đuổi em cả quãng đời còn lại…quán rượu của em sớm đã đóng cửa…trong lòng anh đầy vui vẻ…chết cóng trên đường dài vắng lặng…” Ca khúc rất êm tai, giai điệu cũng tươi đẹp, nhưng giọng của Trương Huyền khàn đặc hát như đang giết heo.

 

Hoàng Tam Trọng dẫn người bước lên rồi dùng cây gậy đập vào trên màn hình lớn, “choang” một tiếng, màn hình LCD vỡ nát.

 

Tiếng động lớn lập tức dừng lại.

 

Trương Huyền thấy thế cười lạnh một tiếng: “TV ba vạn tám, nhớ bồi thường”

 

Lời này của anh ta vừa dứt, mười mấy người đi cùng cũng đứng lên nhìn chằm chăm vào Hoàng Tam Trọng.

 

Vệ sĩ cũng trở nên hung hăng hơn.

 

Hoàng Tam Trọng không thèm nhìn bọn họ, ông ta đẩy mấy người cản đường ra rồi trực tiếp đi đến trước mặt Hùng Thiên Nam.

 

“Hùng Thiên Naml”

 

Hoàng Tam Trọng nhìn chằm chằm Hùng Thiên Nam quát: “Mày nợ tao một câu trả lời thỏa đáng”