Chàng Rể Bác Sĩ

Chương 493



Chương 493:

 

“Cho nên em căn bản không cần phải lo lắng gì hết đâu”

 

“Em chỉ cần ra vào cẩn thận, tránh để Thẩm Thiên Sơn tập kích, đặc biệt là tên đàn em Tiết Như Ý là đàn em cao cấp nhất của ông ta”

 

“Còn về việc áp lực của các vị trưởng bối Vũ Minh, anh có thể dễ dàng giải quyết được”

 

“Ở nơi này của anh, chuyện lớn hơn nữa cũng không có vấn đề gì.”

 

Một sự kiện lớn liên quan đến đầu não của Vũ Minh mà ở bên trong Hoàng Phi Hổ chỉ là chuyện nhỏ, thật giống như Thẩm Thiên Sơn và các vị trưởng bối cũng không đáng nhắc tới.

 

“Anh à, cảm ơn anh”

 

Diệp Phi nở một nụ cười, đi theo Hoàng Phi Hổ về phía trước: “Có những lời này của anh, em cảm thấy yên tâm rồi.”

 

Anh vốn dĩ vẫn còn muốn nói mấy câu nữa, nếu như Hoàng Phi Hổ không giải quyết được thì sẽ để cho anh tự mình giải quyết. Nhưng anh lo lắng khi nói ra những lời này Hoàng Phi Hổ sẽ càng cố chấp.

 

“Yên tâm là tốt rồi”

 

Hoàng Phi Hổ cười lớn: “Đừng nói mấy chuyện này nữa, đi ra sau vườn xem anh chơi một bộ quyền Phi Hổ. Sau đó ở lại đây ăn cơm với anh”

 

Anh chỉ ngón tay về phía Hoàng Huyền Vũ: “Huyền Vũ, đi làm một con dê nướng nguyên con, tối nay tôi muốn cùng cậu Diệp không say không về.”

 

Hoàng Huyền Vũ cung kính trả lời: “Tôi đã biết.”

 

Ba giờ sau, Diệp Phi rời đi sau một bữa cơm no nê, Hoàng Phi Hổ nhìn con dê non chỉ còn lại bộ xương, cầm nửa ly rượu Mao Đài ở trước mặt một hơi uống sạch.

 

Bầu trời đêm toàn là mùi rượu.

 

Hoàng Huyền Vũ sau khi đưa Diệp Phi ra đến cửa thì quay lại đưa cho Hoàng Phi Hổ một cốc trà xanh mới pha.

 

Hoàng Phi Hổ cầm lên uống một hớp, sau đó nhìn lên bầu trời đêm u ám: “Cậu Diệp đã trở về?”

 

Hoàng Huyền Vũ khẽ gật đầu: “Đã trở về rồi”

 

“Truyền cho Chu Tước một chỉ thị, bảo cô ta tự mình đi đến Nam Lăng, theo dõi toàn bộ động tĩnh của Nam Lăng Vũ Minh”

 

Hoàng Phi Hổ liên tiếp đưa ra hai chỉ thị: “Còn nữa, để cho Bạch Hổ cử ra mười tám tên cao thủ đi theo bảo vệ sự an toàn của Diệp Phi suốt ngày suốt đêm”

 

Hoàng Huyền Vũ hơi do dự: “Chủ nhân, ngài thật sự muốn chịu trách nhiệm về chuyện này hộ Diệp Phi sao?”

 

Một vài thành viên nòng cốt của Vũ Minh ở cách đó không xa khi nghe thấy lời này cũng đều đồng loạt ngẩng đầu lên nhìn Hoàng Phi Hổ.

 

“Nói nhảm!”

 

Giọng của Hoàng Phi Hổ trầm xuống: “Một ngày là anh em, cả đời cũng sẽ là anh em, hơn nữa cậu ấy còn cứu mạng tôi”

 

“Tôi không bảo vệ cậu ấy thì ai sẽ bảo vệ cậu ấy?”

 

“Hơn nữa tôi cũng là vì muốn tốt cho Thẩm Thiên Sơn, một khi hoàn toàn chọc giận Diệp Phi thì chỉ sợ toàn bộ liên minh Nam Lăng Vũ Minh cũng sẽ bị cậu ấy cho tắm máu”

 

“Thủ đoạn của Diệp Phi, kỹ năng và lòng dũng cảm của Diệp Phi đều cho thấy cậu ấy là một người sẽ đuổi cùng giết tận mọi chuyện.”

 

Ông ta có tầm nhìn rất xa.

 

Hoàng Huyền Vũ cúi đầu không lên tiếng nữa.

 

“Còn nữa, cậu có biết Thẩm Thiểm Sơn lần này đến Trung Hải để làm gì không?”

 

Ánh mắt của Hoàng Huyền Vũ trở nên thâm thúy: “Ông ta theo chỉ thị của các vị trưởng bối Vũ Minh, sắp xếp một nhóm con em đến Trung Hải học tập”

 

“Trên mặt nổi là học tập, trao đổi nhưng thật ra tôi nghe nói ông ta phải ngồi trên xe lăn, muốn đến Trung Hải để xâm nhập vào thế lực của Nam Lăng, thế lực của các vị trưởng bối”

 

“Nhiều năm như vậy, Trung Hải Vũ Minh có một khối thùng sắt, còn kiếm được rất nhiều lợi nhuận, từ lâu đã khiến rất nhiều người đỏ mắt ghen ty”

 

“Mặc dù trận chiến lần này của Diệp Phi có chút âm ï lớn nhưng cũng đã phá bỏ kế hoạch của bọn họ, còn nhân tiện đánh bại bọn họ. Cho nên xét về công hay tư thì tôi cũng phải bảo vệ Diệp Vũ.”

 

“Cho dù là Nam Lăng Vũ Minh hay là các vị trưởng bối muốn tìm Diệp Phi gây phiền phức thì trước tiên đều phải bước qua xác của tôi.”

 

Biểu hiện của anh ta vô cùng bình tĩnh, tỉnh táo và kiên định.