Chàng Rể Bác Sĩ

Chương 495



Chương 495:

 

Hoàng Huyền Vũ nhìn về phía Diệp Phi: “Cho nên vụ ám sát lần này, tôi sợ răng không chỉ đơn giản là báo thù như vậy đâu: Diệp Phi cười một tiếng: “Phỏng chừng bây giờ tôi là người đáng nghỉ nhất”

 

“Đúng vậy”

 

“Hùng Thiên Nam và Trương Huyền, hai người bọn họ cũng chắc chắn rằng anh là người đã giết Thẩm Thiên Sơn, có thể nói sau khi anh đã hủy hoại ông ta, lại lo lắng chính mình sẽ bị người ta báo thù, cho nên anh đành liều mạng đuổi cùng giết tận: Dương Kiếm Hùng gật gật đầu cho biết tình hình hiện nay: “Nói cách khác, anh có thể hủy hoại Thẩm Thiên Sơn, chỉ có anh mới có thể giết ông ta thôi”

 

“Tinh thần của những thành viên trong Nam Lăng Vũ Minh đang rất mãnh liệt, mọi người đều náo loạn kêu gào muốn tìm anh để báo thù”

 

“Trừ phi, cảnh sát hạn chế cho bọn họ nhập cảnh quá nhiều, phỏng chừng bây giờ nơi này cũng bị ngăn chặn rồi đấy”

 

“Chỉ có điều, anh cần phải cẩn thận một chút nhé, con gái nuôi của Thẩm Thiên Sơn và cũng là một học trò tài giỏi của ông ta, rất có thể Tiết Như Ý sẽ tìm được anh đó”

 

Anh ta nhắc nhở Diệp Phi một câu: “Mấy ngày này, nếu như có thể anh vẫn nên tránh mặt một chút thì hơn”

 

“Không phải tôi nghĩ rằng anh sợ, mà là không nhất thiết phải tiếp xúc với những phiền phức ấy”

 

Dương Kiếm Hùng võ võ bả vai Diệp Phi: “Còn về phía hung thủ, tôi cũng sẽ mau chóng tìm ra được manh mối, để tránh việc Trung Hải lại xảy ra nhiều rắc rối nữa”

 

Diệp Phi nhẹ nhàng gật đầu: “Thư ký Hùng hãy yên tâm, tôi sẽ chăm sóc tốt cho bản thân mình”

 

Đột nhiên Dương Kiếm Hùng hỏi một câu: “Diệp Phi, anh cảm thấy ý đồ của tên hung thủ đã giết chết Thẩm Thiên Sơn là gì?”

 

“Vì tình yêu mà giết người cũng không thể, thiếu nợ cũng không phải, tỉ lệ báo thù cũng rất thấp, vậy chỉ còn lại là quấy tối”

 

Trong ánh mắt của Diệp Phi mập mờ một tia lạnh lẽo mà sắc bén: “Đối phương bắt được Thẩm Thiên Sơn ở Trung Hải, có lẽ người đó đã bị tôi phá hoại cơ hội ra tay, nói trắng ra chính là muốn thông qua tôi để làm chấn động tình hình ở Trung Hải”

 

“Chắc chắn hung thủ đã biết mối quan hệ giữa tôi và Hội trưởng Phi Hổ, cho nên cùng với Thẩm Thiên Sơn, tôi đã bị đẩy lên theo nơi đầu sóng ngọn gió, tất nhiên Hội trưởng Phi Hổ sẽ ra mặt bảo vệ tôi rồi”

 

“Hội trưởng Phi Hổ vẫn luôn bảo vệ tôi, đương nhiên Nam Lăng Vũ Minh phải tức giận rồi, và tiếp đó sẽ là cuộc đấu tranh của hai câu lạc bộ lớn bùng nổ”

 

“Trung Hải Vũ Minh lại cùng tiến cùng lui với mọi người, cậu lạc bộ đó đã có xung đột với Nam Lăng Vũ Minh, nên tất nhiên sẽ có sự xuất hiện của Thư ký trưởng Dương Kiếm Hùng rồi”

 

“Như vậy thì cả Trung Hải này sẽ trở thành một nồi cháo thập cẩm cho mà xem”

 

Nói đến đây, thân thể của Diệp Phi thẳng tắp như cây thương, anh mở miệng nói tiếp: “Mục đích của hung thủ không phải là muốn mưu sát Thẩm Thiên Sơn, cũng không phải muốn giết chết tôi, càng không phải nhằm vào cuộc đấu tranh giữa hai câu lạc bộ đó”

 

“Thứ anh ta muốn chính là đấu tranh với toàn bộ Trung Hải, anh ta muốn thừa cơ hội này làm loạn, xóa bỏ người đứng Dương Kiếm Hùng và Hoàng Huyền Vũ liếc mắt nhìn nhau, cả hai người họ đều nhìn nhau với ánh mắt vô cùng sửng sốt, có làm thế nào họ cũng không nghĩ tới, Diệp Phi lại có góc nhìn xâu xa, thấu hiểu nhân sinh như vậy.

 

Diệp Phi lại nhìn về phía Hoàng Huyền Vũ đang đứng: “Hội trưởng Phi Hổ đâu?”

 

“Tối hôm qua Hội trưởng Phi Hổ đã đi tới Long Đô rồi”

 

Hoàng Huyền Vũ thở dài một hơi: “Chín nghìn tuổi đã rời đi, anh ấy qua đó chúc mừng một chút”

 

Tuy răng Hoàng Huyền Vũ chỉ nói bâng quơ đâu đó, nhưng Diệp Phi đã biết rằng, Hoàng Phi Hổ chắc chắn chạy đi để giải quyết chuyện của Thẩm Thiên Sơn.

 

Diệp Phi thở dài: Khi nói những lời này, ba người họ đều rời khỏi phòng “Hội trưởng Phi Hổ đã vất vả rồi: khám nghiệm tử thi, họ lại đứng ở trên cầu thang, mặt trời đang khuất dần, bọn họ cũng đã bớt lo lắng hơn rồi.

 

Đúng lúc này, cách đó không xa vang lên một tiếng còi xe ô tô âm ầm đi tới, sau đó xuất hiện ba chiếc Audi màu đen, ba chiếc xe đó dừng lại cùng một lúc và đồng thời mở cửa ra, có bảy tám người cả nam cả nữ bước từ trên xe xuống, bọn họ đeo đồ trang sức cổ xưa, ở cánh tay áo được quấn bởi vải bông mềm mịn, gương mặt của từng người trông có vẻ là người kiêu căng, ngạo mạn.

 

Dương Kiếm Hùng vừa nhìn thấy bọn họ thì có hơi kinh ngạc, dường như họ là sự xuất hiện ngoài ý muốn của anh ta vậy.

 

Hoàng Huyền Vũ cũng nhíu chặt lông mày, hình như anh ta đã nhận ra những người này là ai.

 

Trong đó có một người phụ nữ mặc áo đen là người dẫn đầu, dáng người cô ta cao gầy, mái tóc dài được búi gọn ra sau, ánh mắt cô ta như mang điện, khuôn mặt vô cùng kiêu ngạo.

 

Cô ta cầm lấy điện thoại liếc nhìn một cái, sau đó ánh mắt ấy gắt gao tập trung lên người Diệp Phi: “Anh chính là Diệp Phi đúng không?”

 

Dương Kiếm Hùng và Hoàng Huyền Vũ phát hiện ra rằng, trong mắt của cô gái này ẩn chứa một luồng sát khí rất nguy hiểm.

 

Không chờ đến khi Hoàng Huyền Vũ nói ra thân phận của đối phương, Diệp Phi lại thản nhiên hỏi một câu: “Cô là ai?”