Chàng Rể Bí Ẩn

Chương 116: Sự trùng hợp





Hai ngày trôi qua ở Hàn Quốc cũng không có gì quá đặc biệt. Nhưng cũng đủ khiến Lý Thế Kiệt cảm thấy hài lòng.

Sau khi gặp mặt, Lý Thế Kiệt luôn đi theo Trịnh Thu Cúc. Cô đi đến đâu anh theo đến đó. Cả hai cùng nhau ăn cơm, dạo phố hoặc vào trung tâm thương mại, hoặc đến những khu vực được cho là cảm đẹp nhất của thành phố này.

Dù suốt chặng đường, Trịnh Thu Cúc không thèm để ý đến Lý Thế Kiệt, cũng không cấm anh đi theo mình nên anh cũng cảm thấy vui trong lòng. Xem như cùng cô dạo phố, vui chơi vậy.

Còn những bức ảnh Trịnh Thu Cúc chụp toàn là những bức ảnh cô tự chụp hoặc anh chụp giúp, hoàn toàn không có ảnh hai người cùng lên một khung hình. Nhưng Lý Thế Kiệt không để tâm đến chuyện đó. Những lúc cô chụp hình, anh cũng tự chụp lấy cho mình vài bức ảnh tự nhiên nhất của cô, nhưng trong mắt anh, mấy bức ảnh này còn xinh đẹp hơn cả những lúc cô ăn mặc, trang điểm để đi tiệc.

Anh muốn cùng Trịnh Thu Cúc sống một cuộc sống bình dị. Cứ thế mà kéo dài cho đến cuối đời, như vậy anh đã thấy mãn nguyện lắm rồi.

Còn về người bạn Jessica kia, Lý Thế Kiệt cũng không biết và không muốn tìm hiểu về xuất thân của cô ấy. Trịnh Thu Cúc và cô ấy đã là bạn khá thân như vậy anh cũng yên tâm.

Thỉnh thoảng Trịnh Thu Cúc cũng kể cho Lý Thế Kiệt nghe về cô bạn này. Jessica là người Mỹ gốc Việt khi ba là người Việt, mẹ là người Mỹ. Cô ấy sinh ra và lớn lên tại nước Mỹ. Vẻ ngoài khá giống với người châu Á. Cả ba lẫn mẹ của cô ấy đều là mở phòng khám nha khoa.

Đối tượng kết hôn với Jessica cũng là người Mỹ. Theo như những gì Trịnh Thu Cúc kể lại, người đàn ông này rất nuông chiều Jessica. Cô ấy muốn tổ chức đám cưới ở Hàn Quốc thì anh ta đã đồng ý ngay. Bối cảnh của người đàn ông này, Lý Thế Kiệt cũng không mấy để tâm đến. Anh chỉ chú ý đến lời nói của cô khi nhắc đến hai từ "chiều chuộng" kia.

Lý Thế Kiệt thoẻ dài một hơi. Nếu đổi lại là anh, anh không biết mình có làm được như người chồng sắp cưới của Jessica không?

Đứng trong nhà tắm của khách sạn, Lý Thế Kiệt chải lại mái tóc của mình. Bộ vest màu xanh dương với viền caro cùng mà nhưng đậm hơn được may đo một cách tinh xảo, vừa vặn với cơ thể càng tôn lên dáng người cao lớn và vạm vỡ của anh.

Hôm nay là ngày cưới của Jessica nên Lý Thế Kiệt phải trau chuốt hơn một chút. Dù đây là bữa tiệc mừng của người bạn cũ của Trịnh Thu Cúc; dù hai ngày vừa qua đều khá vui vẻ khi được ở cùng với cô nhưng trong lòng anh vẫn cảm thấy có chút lo lắng, có chút không an toàn.

Lý Thế Kiệt vẫn chưa biết hai người tấn công mình vào đêm đầu tiên anh đến đây. Chuyện anh đến Hàn Quốc hầu như không có nhiều người biết trong khi vừa đến lại có người tấn công. Nếu không phải những người ở bên cạnh anh có vấn đề thì chỉ có thể việc bản thân mình đang bị theo dõi mà không hề hay biết.

Nhưng nếu thật sự bị theo dõi như vậy thì đúng là Lý Thế Kiệt phải tự kiểm điểm lại bản thân của mình khi bản năng sát thủ của anh dường như đã không còn nhạy bén đánh hơi được như trước. Anh cũng không biết tại sao mình lại như vậy. Anh chỉ nghĩ có thể như những người khác nói, anh thật sự đã thay đổi rất nhiều kể từ lúc gặp ở sống cùng với Trịnh Thu Cúc. Kể cả những thứ mà sát thủ nên có cũng theo đó mà không như trước. Và, anh cũng có thể đặt tình cảm của mình vào người khác, cảm nhận được tình cảm nhiều hơn.

Chuẩn bị xong xuôi, Lý Thế Kiệt rời khỏi phòng, đến phòng Trịnh Thu Cúc gõ nhẹ vài cái. Không biết cô đang làm gì bên trong mà anh chỉ nghe được giọng nói của cô kêu anh đợi thêm một lúc nữa.

Một lúc? Vậy chính xác hơn là bao lâu? Lý Thế Kiệt biết con gái luôn nói đợi một chút cho có nhưng thật ra lại không hề "chút" một chút nào. "Chút" trong từ điển của họ là nửa giờ đồng hồ trở lên nên đến chính bản thân họ cũng không tài nào có thể biết được thời gian cụ chính xác là bao lâu.

Đợi. Quan trọng là đợi ai? Đối với Lý Thế Kiệt, ngoài ba mẹ và người chú đã không còn trên đời của anh ra thì anh vẫn luôn sẵn lòng đợi Trịnh Thu Cúc. Cho dù có lâu cỡ nào đi chăng nữa, chỉ cần là cô thì anh sẽ đợi.

Lý Thế Kiệt thở dài một hơi, cũng không khó chịu với Trịnh Thu Cúc. Anh nói mình sẽ ở bên ngoài đợi cô và kêu cô không cần gấp. Lời nói vừa dứt nhưng hồi lâu sau vẫn không có hồi âm nên Lý Thế Kiệt quay người bước đi. Dù không trả lời nhưng anh biết cô đã nghe thấy.

Trong lúc chờ đợi Trịnh Thu Cúc, Lý Thế Kiệt ngồi ở bộ sô pha màu đỏ đặt ở một góc so với thang máy để khách hàng có thể dừng chân nghỉ ngơi hay gặp ai đó nếu không muốn cho đối phương vào phòng.

Hành lang vắng lặng không chút động tĩnh - bởi vì tầng này không có bất kỳ người khách nào cả. Khi nhận thấy tình hình ở đây không có ai, Lý Thế Kiệt lại nảy sinh một chút nghi ngờ. Nhưng anh lại nhận được cuộc gọi của Trịnh Quang, ông ra nói mình đã bao trọn cả tầng này để cô con gái của ông ta có được sự an toàn. Từ đó mà ông ta cũng có cho anh một căn phòng ở ngay cạnh phòng của Trịnh Thu Cúc.

Sự chú ý bây giờ Lý Thế Kiệt chỉ tập trung ở lối thoát hiểm. Lúc này anh cũng ngồi hướng về phía đó theo bản năng để có thể có được thông tin sớm nhất để khi nếu có tình huống xấu xảy ra thì còn có thể xử lý kịp thời.

Thời gian cứ thế trôi qua một cách thầm lặng nhưng Trịnh Thu Cúc cũng chưa rời khỏi phòng. Nghĩ ngợi một lúc, Lý Thế Kiệt quyết định lấy điện thoại ra, gọi cho John Davis.

Nhạc chờ vang lên vài hồi, cuối cùng cũng có người nghe máy. Giọng nói của John Davis từ phía đầu dây bên kia truyền đến: "A lô? Ngọn gió nào mà lại khiến anh Kiệt đây gọi điện cho tôi vậy? Không phải cậu đang đi du lịch cùng vợ mình sao?"

Lý Thế Kiệt không để ý đến lời châm chọc của người bạn thân của mình. Anh lạnh lùng nói: "Tôi sang đây không phải để đi du lịch."

John Davis bật cười, có lòng tốt dặn dò: "Phải, phải. Tôi biết mà. Nhưng mà đừng có không chú ý sức khoẻ mà làm nhiều quá với Thu Cúc đấy."

Lời nói này nghe như có lòng tốt dặn dò nhưng Lý Thế Kiệt lại nghe ra được hàm ý sâu xa bên trong. Người bạn thân này từ trước đến giờ, mỗi khi có cơ hội là luôn lên tiếng châm chọc anh cho bằng được. Anh cũng đã quá quen với những chuyện này nên cũng không mấy để tâm quá nhiều đến những lời nói đó.

"Tôi biết mình nên làm gì. Tôi gọi cho cậu không phải để nói về mấy chuyện này." Giọng Lý Thế Kiệt vô cùng nghiêm túc.

John Davis không còn cười nữa. Anh ta cũng trở nên nghiêm túc hơn, hỏi: "Vậy cậu gọi cho tôi có chuyện gì? Lúc trước tôi thấy mỗi lần cậu đi đâu với Thu Cúc cũng đâu có gọi tôi đâu."

Nói xong, không biết John Davis nghĩ gì, anh ta liền nói tiếp: "Không lẽ cậu tìm ra được manh mối về nhóm sát thủ kia rồi à?"

"Không." Lý Thế Kiệt đáp.

"Vậy cậu gọi cho tôi có chuyện gì?" John Davis bắt đầu kể lể: "Từ trước đến giờ cậu có bao giờ gọi cho tôi như những người bạn thân khác mà tôi thấy đâu. Họ gọi điện để rủ đi chơi hoặc kể chuyện với nhau. Còn cậu, cậu gọi tôi cũng chỉ bắt tôi làm cái này, bắt tôi làm cái kia thôi."

"Không phải bắt, mà là nhờ." Lý Thế Kiệt chỉnh lại.

Dù John Davis không nói, Lý Thế Kiệt cũng có thể nhận ra John Davis cũng đã làm rất nhiều cho mình. Dù không phải thuộc dạng quân tiền tuyến để chiến đấu nhưng việc điều tra thông tin đôi lúc cũng rất nguy hiểm nhưng anh ta vẫn không ngần ngại mà sẵn sàng tìm giúp anh. Nên việc John Davis thỉnh thoảng cần phát tiết, nói Lý Thế Kiệt vài câu cũng không có gì là lạ cả. Và anh cũng không vì thế mà có ác cảm hay thứ gì đó khiến tình bạn họ rạn nứt.

"Phải, phải." John Davis biết mình không bao giờ cãi lý mà thắng được Lý Thế Kiệt.

Màn hình phía trên thang máy không ngừng chuyển đổi những con số khác nhau từ nhỏ đến lớn và ngược lại. Thỉnh thoảng lại ngừng ở một tầng nào đó một lúc mới tiếp tục chuyển động.

Không để tốn thêm thời gian vì Trịnh Thu Cúc có thể đi ra bất cứ lúc nào. Lý Thế Kiệt vào thẳng vấn đề: "Hôm mới đến đây tôi bị hai tên sát thủ tấn công."

"Hả? Cậu nói cái gì?" John Davis không thể giấu được sự kinh ngạc của mình: "Sao giờ cậu mới nói cho tôi biết?"

"Nhất thời quên mất."

"..." John Davis không biết phải nói gì thêm. Không cần nói anh ta cũng biết chắc chắn Lý Thế Kiệt mải lo đi chơi cùng Trịnh Thu Cúc nên mới quên mất chuyện này, chứ việc bị sát thủ tấn công như vậy thì sao có thể quên một cách dễ dàng như vậy chứ!

"Vậy giờ cậu gọi được cho tôi chắc cậu cũng đang an toàn rồi chứ hả?" John Davis hỏi.

"Cậu nghĩ tôi chết nhanh vậy sao?"

John Davis bật cười. Vài giây sau, anh ta vẫn quay lại chuyện chính: "Vậy cậu nghĩ hai tên sát thủ đó là do ai phái đến?"

"Có nhiều giả thiết được đưa ra nên tôi cũng không rõ nữa."

"Cậu có thấy ký hiệu Rồng Đen hay gì không?"

"Không."

"Vậy có khi nào là nhóm sát thủ mà Nhã Phương nói đến không?"

Lý Thế Kiệt cũng đang nghi ngờ giả thiết này: "Cũng có thể. Nhưng chắc chắn hai tên này không phải là thành viên của băng nhóm đó."

"Sao cậu dám khẳng định như vậy?"

"Hai tên tấn công tôi tôi hoàn toàn dư sức hạ họ. Nhưng theo như cách nói của Nhã Phương thì cô ấy rất sợ họ nên chắc chắn không phải là hai tên này."

John Davis thắc mắc: "Mà cũng lạ thật. Sao họ biết cậu đến Hàn Quốc mà cử người đến đó ta?"

Lý Thế Kiệt có cùng suy nghĩ này.

"Tôi cũng nghĩ vậy." Anh nói.

Không biết phía bên kia đầu dây nghĩ gì, im lặng một lúc, John Davis lạnh lùng nói: "Không lẽ cậu lại nghi ngờ tôi nên mới gọi cho tôi à?"

"Không." Lý Thế Kiệt phủ nhận. Và suy nghĩ này chưa bao giờ xuất hiện trong đầu của anh. Anh nói: "Hôm nay tôi gọi cho cậu là muốn nhờ cậu tìm thông tin của một người."

"Lại tìm người à? Không phải lúc nãy cậu nói không tìm được manh mối gì sao?"

Lý Thế Kiệt hỏi ngược lại: "Cậu không muốn làm?"

"Không." John Davis đáp: "Được rồi, cậu nói đi. Cậu muốn tôi tìm thông tin của ai?"

"Trương Hoàng Thanh."

"Trương Hoàng Thanh? Là đội trưởng đội cảnh sát hình sự của Sở đó hả?"

"Ừ. Có vấn đề gì sao?"

John Davis giải thích: "Cậu biết tôi từ trước đến giờ cậu nhờ tôi điều cái gì tôi cũng không hỏi hết. Nhưng mà lần này, cậu nghi ngờ Trương Hoàng Thanh sao?"

Lý Thế Kiệt "ừ" một tiếng: "Tôi đang nghi ngờ anh ta."

"Anh ta có gì đáng ngờ à?" John Davis lại hỏi.

"Hôm Nhã Phương bị bắn, cảnh sát đã đến hiện trường sau vài phút. Anh ta cũng có mặt ở đó. Dù họ nói có người gọi điện báo án nhưng tôi vẫn thấy người tên Trương Hoàng Thanh này rất đáng nghi. Thứ tôi thắc mắc là tại sao anh ta lại có thể dẫn đội đến đúng lúc như vậy, tại sao người gọi báo án lại biết sẽ xảy ra chuyện."

Dù Lý Thế Kiệt biết Trương Hoàng Thanh nhắm vào mình là vì một lý do khác mà chỉ hay người đàn ông mới có thể nhìn thấu và hiểu nhau. Nhưng mọi hành động, bước đi của Trương Hoàng Thanh đều khiến Lý Thế Kiệt không thể không nghi ngờ anh ta biết một số chuyện gì đó.

"Nếu cậu đã nói như vậy thì được rồi. Tôi tìm thông tin của anh ta giúp cậu." John Davis mở laptop ra: "Tìm thông tin của anh ta thì dễ hơn tìm mấy người khác rồi."

Lúc này, phía hành lang truyền đến một tiếng động rất khẽ. Lý Thế Kiệt quay đầu liền thấy Trịnh Thu Cúc đi ra khỏi phòng. Cô quay đầu hai bên dọc dãy hành lang tìm anh.

Vẫy tay vài cái để cô nhận thấy, Lý Thế Kiệt nói vào trong điện thoại: "Được rồi, cậu cứ tìm từ từ đi, bây giờ tôi có việc rồi."

"Lại đi chơi với vợ à?" John Davis lại chuyển sang giọng điệu châm chọc.

"Không liên quan đến cậu." Nói đoạn, Lý Thế Kiệt liền cúp máy ngay mà không cho John Davis có cơ hội nói kịp thêm bất cứ câu gì.

Anh biết nếu kéo dài cuộc gọi hơn, John Davis sẽ không chỉ châm chọc anh như vậy.

Lúc này, Trịnh Thu Cúc đã tiến đến vị trí bộ sô pha nên Lý Thế Kiệt nhanh chóng cất điện thoại vào túi áo khoác. Anh tiến đến ấn nút gọi thang.