Chàng Rể Bí Ẩn

Chương 127: Mất tích (1)





Càng về đêm, con đường tấp nập cũng bắt đầu tàn. Người dân thành phố chuẩn bị quay về nhà sau một đêm vui chơi vui vẻ.

Vầng trăng treo giữa bầu trời sao sáng lấp lánh. Trông nó cô độc nhưng cũng không lép vế so với những vì sao xung quanh.

Quán ăn cũng dần trở nên thưa thớt nên mọi chuyển động bên trong khuôn viên sân vườn ngoại trừ tiếng gió đều thu hút sự chú ý của Lý Thế Kiệt. Tiếng chân truyền từ gian trong vọng ra.

Anh quay đầu liền thấy Lưu Gia. Ông đã thay bộ trang phục đầu bếp ra, mặc trên người một bộ trang phục giản dị, trên tay cầm theo một hộp hình chữ nhật màu đen cùng một chiếc túi nilon đen bên cạnh, tiến đến vị trí của anh.

Lưu Gia đặt mấy món đồ đó lên bàn, kéo ghế ngồi xuống đối diện với Lý Thế Kiệt. Ông nhướng mày ra hiệu anh lấy ra xem.

Kéo chiếc hộp chữ nhật về phía mình, Lý Thế Kiệt nhìn vào gian trong có điều hoà giờ đã mở cửa. Không có bất kỳ ai cả. Anh mở nắp chiếc hộp lên, một khẩu súng lục màu đen tuyệt đẹp nằm bên trong một lớp nhung làm thành khuôn bao trọn xung quanh khẩu súng.

Nếu hộp chữ nhật này đựng súng thì không cần phải nói Lý Thế Kiệt cũng biết tuus màu đen bên cạnh chính là hộp đạn.

"M9?" Lý Thế Kiệt hỏi.

Cả cuộc đời làm sát thủ của Lý Thế Kiệt, anh từng sử dụng nhiều loại súng khác nhau và biết hầu hết cách thức hoạt động và sử dụng của nó. Nhưng để nhớ tên một khẩu súng thì việc này đối với anh vô cùng khó khăn. Nên từ trước đến nay, nếu cần mua một khẩu súng nào đó anh đều đích thân ra kiểm tra. Nhưng anh tin vào khả năng chọn súng của Lưu Gia. Khả năng của ông dường như có thể sánh bằng chỗ ông lão bán súng ở cửa hàng đồ điện kia.

"Phải. Đó là khẩu M9." Lưu Gia gật đầu: "Nhưng tôi lấy cho cậu phiên bản cải tiến của M9. M9A3 có hộp tiếp đạn mười bảy viên, nếu cậu cần thì có thể mở rộng đến hai mươi hoặc ba mươi viên. Nó còn có thể cho cậu lắp thêm phụ kiện nếu cần."

Cầm khẩu súng lên xem, Lý Thế Kiệt ước lượng trọng lượng của nó, rất vừa tay. Đồng thời anh cũng kiểm tra xem băng đạn. Bên trong đầy cả băng mười bảy viên.

Đặt khẩu súng vào lại hộp, Lý Thế Kiệt đóng nắp lại: "Tiền tôi chuyển cho ông sau."

"Không cần gấp." Lưu Gia cười mỉm, nói: "Tôi biết cậu không phải là người quỵt tiền mà."

Lý Thế Kiệt cũng cười. Anh gật đầu thay cho câu trả lời. Nhưng ông ta lại nói tiếp: "Nếu có chuyện gì cần giúp thì cứ gọi cho tôi."

"Ông không nên tham gia vào chuyện này." Nụ cười trên mặt Lý Thế Kiệt vụt tắt.

"Tôi vẫn luôn sẵn lòng giúp đỡ cậu."

"Tôi biết. Nhưng chuyện này tôi biết xử lý như thế nào."

Lưu Gia vừa định nói thêm gì đó thì lại nghe được tiếng bước chân ở guan trong truyền đến. Là Lê Nhã Trân. Cô ấy mặc trên người đồng phục của tiệm, khoác thêm áo khoác ngoài cho thấy cô ấy đã chuẩn bị ra về.

Lưu Gia cũng chào tạm biệt Lý Thế Kiệt rồi rời đi, không tiếp tục ở lại cản trở cuộc trò chuyện của hai người họ nữa.

Lê Nhã Trân đứng bên cạnh bàn, quay đầu nhìn theo Lưu Gia đang rẽ ở hướng cầu thang, hỏi: "Có phải em làm phiền hai người rồi không?"

Lý Thế Kiệt cũng biết Lê Nhã Trân rất thông minh. Cô ấy luôn có một sự nghi ngờ nhất định và kể cả sự mất tích mấy ngày liền không đến tiệm của anh thì cô ấy cũng đã đoán được phần nào câu chuyện.

"Không." Lý Thế Kiệt tựa người lên ghế: "Ra về rồi còn đến đây tìm tôi có chuyện gì? Tăng lương?"

Lê Nhã Trân lập tức quay phắt lại lườm Lý Thế Kiệt: "Trong mắt anh, em là con người thực dụng như vậy à?"

"..." Lý Thế Kiệt không trả lời. Thỉnh thoảng anh thấy Lê Nhã Trân là một con người thực dụng, nhưng nhiều lúc anh không thấy như vậy. Cô ấy luôn sẵn sàng làm nhiều việc hơn số tiền mình nhận được hàng tháng.

"Anh im lặng vậy là sao?" Lê Nhã Trân hơi bực bội: "Vậy tức là anh xem em là một con người thực dụng à?"

"Không." Lý Thế Kiệt lắc đầu: "Cô là một cô gái tốt. Nên tôi đang có suy tính một số chuyện thôi."

"Suy tính gì?" Lê Nhã Trân hơi nghiêng đầu nhìn anh.

"Hỏi thẳng vậy sao?"

"..."

"Cô giúp tôi trông coi quán nhiều như vậy nên tôi đang suy nghĩ việc tăng lương cho cô." Lý Thế Kiệt thật sự đã từng nghĩ đến vấn đề này.

Nghe đến việc mình được tăng lương thì không ai không vui mừng cả. Lê Nhã Trân dường như không thể giấu nổi sự xúc động, cô ấy hỏi lại: "Anh nói thật không?"

Lý Thế Kiệt cũng bật cười trước dáng vẻ của cô ấy. Anh gật đầu rồi lại chuyển chủ đề: "Vậy bây giờ cô tìm tôi là có chuyện gì?"

Lê Nhã Trân sực nhớ ra, vội nói: "À phải rồi! Lo nói chuyện với anh mà em quên mất. Có chị Yến Nhi đến tìm anh. Chị ấy nói nếu không gặp được anh thì chị ấy sẽ không đi đâu hết."

Yến Nhi? Đoàn Yến Nhi sao? Trong số những người anh quen thì chỉ có mình cô là mang cái tên ấy. Nhưng mà giờ này cô đến tìm anh có chuyện gì? Đã vậy còn không gặp được anh là không đi đâu hết nữa.

"Được rồi. Cô cứ về trước đi, để tôi đóng cửa tiệm được rồi." Lý Thế Kiệt nói.

Lê Nhã Trân cũng không nán lại lâu. Được chủ của mình tăng lương nên cô ấy ôm theo niềm vui nho nhỏ đó chào tạm biệt Lý Thế Kiệt rồi lập tức quay người bước đi.

Được mấy phút, Lý Thế Kiệt cũng cầm theo hộp súng và đạn đi xuống.

Đoàn Yến Nhi ngồi ở bàn ngẩng đầu nhìn Lý Thế Kiệt. Nhưng anh không tiến qua đó mà đi thẳng ra ngoài, đặt hết mấy thứ mình cầm lên ô tô.

Người ta đến tìm mình, đã không nói chuyện thì đã thôi, còn phớt lờ người khác là vô cùng bất lịch sự. Lý Thế Kiệt cũng biết điều đó nhưng đã không còn cách nào khác. Nếu như ở lại đó nói chuyện với Đoàn Yến Nhi mà xách theo súng trên tay thì tỉ lệ bị bại lộ sẽ vô cùng cao hơn bao giờ hết. Nên việc bị cho là bất lịch sự thì anh cũng đành chấp nhận mình bị gọi như vậy. Cùng lắm bị cô chửi vài câu.

"Này, Thế Kiệt!" Đoàn Yến Nhi liền đứng dậy đuổi theo.

Sau khi cho tất cả vào xe, Lý Thế Kiệt quay người, đợi Đoàn Yến Nhi rời khỏi tiệm rồi kéo cửa cuốn xuống, khoá lại một cách cẩn thận.

"Này! Anh xem tôi là vô hình à?" Đoàn Yến Nhi tức giận trừng mắt nhìn Lý Thế Kiệt khi bị anh phớt lờ.

"Không." Lý Thế Kiệt thản nhiên đáp: "Chẳng qua đến giờ đóng cửa thôi."

"Anh đuổi tôi." Cô nói.

"Không." Lý Thế Kiệt cất chìa khoá vào túi áo khoác, nhìn Đoàn Yến Nhi: "Vậy cô tìm tôi có chuyện gì? Giờ này một người phụ nữ có gia đình đi tìm một người đàn ông như vậy thì không hay chút nào đâu. Chưa nói đến nếu cô để bị mấy con chó săn* kia đuổi đến thì càng không hay."

*Lý Thế Kiệt dùng chó săn để ẩn dụ sự nhanh nhạy bắt trọn từng khoảnh khắc, săn tin của những người làm nghề phóng viên.

"Nếu họ dám viết bậy thì tôi kiện họ." Đoàn Yến Nhi đáp.

Chuyện này Lý Thế Kiệt từng nghe qua. Trước khi kết hôn với Trịnh Thu Cúc, tin tức Đoàn Yến Nhi kiện đến toà soạn phải đóng cửa phá sản vì đã viết không đúng sự thật về cô. Vụ việc khiến cả thành phố và gần như của nước phải chấn động. Cộng đồng mạng ai ai cũng đứng về phía cô, lên án việc nhà báo luôn thêm thắt câu chuyện để đi chệch hướng hòng thu hút sự chú ý của người xem.

Lý Thế Kiệt mở cửa bên ghế lái phụ ra người vòng qua bên kia, leo lên ghế lái. Anh thắt dây an toàn, quay đầu nói: "Cô còn không lên xe?"

Đoàn Yến Nhi chui vào trong xe, đóng cửa lại. Lý Thế Kiệt bật điều hoà lên, hạ cửa sổ xuống một khe hở nhỏ.

"Nói đi. Cô tìm tôi có chuyện gì?" Anh nói.

Đoàn Yến Nhi hỏi: "Thu Cúc đâu?"

"Thu Cúc?" Lý Thế Kiệt không hiểu cô đang nói gì, anh bật cười: "Nếu muốn tìm cô ấy thì cô nên đến nhà chứ không phải đến đây tìm tôi."

"Tôi có hẹn với cô ấy tối thay nhưng không thấy đâu? Rốt cuộc anh có biết cô ấy đi đâu không?"

"Cô ấy đi đâu sao tôi biết được. Hồi trưa tôi đưa cô ấy về công ty rồi không liên lạc nữa."

"Anh nói vậy mà nghe được hả?" Đoàn Yến Nhi hơi lớn tiếng: "Vợ mình không thấy đâu mà anh không lo lắng à? Anh thấy mình có xứng đáng làm chồng cô ấy không? Thu Cúc không có nhà nên tôi mới đến đây. Chứ anh nghĩ tôi muốn tìm anh à?"

Im lặng suy nghĩ một lúc, Lý Thế Kiệt đáp: "Nếu như Thu Cúc không có ở nhà thì có lẽ bây giờ cô ấy đang ở công ty tăng ca."

"Anh nghĩ tôi không đến công ty tìm qua rồi à? Không tìm thấy cô ấy nên tôi mới tìm anh đây." Đoàn Yến Nhi giơ tay ấn nút hạ cửa sổ xuống. Gió lạnh bên ngoài thổi vào làm dịu đi sự căng thẳng bên trong xe.

Cô nói tiếp: "Bây giờ nghe anh nói vậy là biết anh không biết Thu Cúc ở đâu rồi. Tôi thật không thể hiểu nổi rốt cuộc anh làm chồng người ta kiểu gì nữa! Anh không lo cho cô ấy à? Rốt cuộc anh có thật lòng thương cô ấy không hả?"

Lý Thế Kiệt lạnh lùng nói: "Tôi thương cô ấy thật lòng hay không không đến lượt cô nói."

Câu nói của anh khiến Đoàn Yến Nhi tức điên lên. Cô vừa định phản bác lại thì bị Lý Thế Kiệt giơ ngón tay ra dấu im lặng. Sau đó anh lấy điện thoại ra gọi cho Thúy Hằng - thư ký của Trịnh Thu Cúc - để hỏi rõ tình hình.

Cuộc gọi rất nhanh đã được kết nối. Lý Thế Kiệt không vòng vo mà giới thiệu bản thân mình, sau đó trực tiếp vào thẳng vấn đề. Câu trả lời của cô thư ký cũng như Đoàn Yến Nhi là Trịnh Thu Cúc đã tan làm cùng giờ với mấy nhân viên khác. Cô ấy hỏi anh có phải chuyện gì xảy ra rồi không nhưng anh không đáp, chỉ nói cảm ơn rồi cúp máy.

Trịnh Thu Cúc không ở nhà cũng không ở công ty, vậy thì cô có thể ở đâu được chứ? Không lẽ lại ở du thuyền?

Sự mất tích một cách đột ngột của Trịnh Thu Cúc vào thời khắc này khiến Lý Thế Kiệt cảm thấy có chút không lành.

Anh phải tìm cô ngay bây giờ.

"Bây giờ anh tin lời tôi nói chưa?" Đoàn Yến Nhi hỏi.

"Ừ." Lý Thế Kiệt gật đầu: "Tôi đưa cô về nhà trước."

Nói đoạn, không đợi Đoàn Yến Nhi thắt dây an toàn, Lý Thế Kiệt đã khởi động xe, đạp ga phóng đi.