Chàng Rể Bí Ẩn

Chương 29: Bắt cóc



Càng về đêm, không gian càng tĩnh mịch hơn bao giờ hết. Các hàng quán bên ngoài đã đóng cửa gần hết, chỉ còn lại một vài quán ăn bán xuyên đêm còn sáng đèn. Nhưng vẫn không thể soi sáng con đường tối đen sâu thăm thẳm kia.

Trần Gia Mỹ đã về cùng Trịnh Thu Cúc nên lúc này trên xe chỉ còn lại Lý Thế Kiệt, Trịnh Quang và tài xế. Tài xế vẫn chăm chú nhìn về phía trước, nắm chắc vô lăng băng nhanh trên đường, vờ như không để ý đến câu chuyện phía sau.

Từ lúc vào xe cho đến giờ, Trịnh Quang luôn im lặng, không nói một lời nào. Vẻ mặt thì cứ nhăn nhó, khó chịu nên Lý Thế Kiệt biết ông ta đang nghĩ gì và đang làm gì.

"Tại sao con lại đánh cậu ta?" Giọng Trịnh Quang đầy vẻ bực tức khó chịu, tra hỏi Lý Thế Kiệt.

Không nằm ngoài dự đoán của anh. Trịnh Quang đang tra hỏi anh về chuyện này.

Ngay khoảnh khắc người đàn ông mặc vest xanh kia bị vật ngã, các phóng viên đã lập tức chạy ùa qua chụp ảnh, chặn đường Lý Thế Kiệt dò hỏi. Thậm chí Trịnh Quang cũng không thoát khỏi tình thế này.

Hành động của anh khiến Trịnh Quang vô cùng tức giận. Đánh người là việc không thể xảy ra đối với những người thuộc tầng lớp thượng lưu này. Lý Thế Kiệt biết nếu có chuyện gì, họ sẽ âm thầm thanh toán lẫn nhau trong bóng tối chứ không làm lộ liễu như vậy.

Nhưng đối với Lý Thế Kiệt thì lại khác. Anh muốn ra tay ngay lập tức. Còn việc thâu tóm phía sau thì phải để xem mục tiêu đó có cần thiết phải dùng đến cách này hay không.

Thấy Lý Thế Kiệt vẫn im lặng không trả lời, Trịnh Quang hít sâu một hơi cố để bản thân bình tĩnh lại. Ông ta bắt đầu trách móc: "Con có biết hành động của con ảnh hưởng thế nào đến công ty hay không? Cậu ta là con của chủ tịch tập đoàn Hưng Phát, con làm như vậy sẽ khiến cậu ta mất mặt, ảnh hưởng không nhỏ đến công ty."

Trịnh Quang hạ cửa sổ xuống. Cơn gió đêm mát lạnh bên ngoài liền lùa vào, hoà tan bầu không khí ấm áp trong xe.

Lý Thế Kiệt vẫn không lên tiếng, ông ta lại nói tiếp: "Chưa kể đến phóng viên đã chụp được ảnh của con, chắc hẳn con cũng biết nó ảnh hưởng đến giá trị cổ phiếu công ty mình như thế nào chứ? Đúng là chẳng được tích sự gì!"

Lý Thế Kiệt hơi bất ngờ. Từ trước đến giờ, khi bước chân vào gia đình nhà họ Trịnh, Trịnh Quang không bao giờ chê bai anh một câu. Bây giờ ông ta như vậy, Lý Thế Kiệt cũng không biết nói gì thêm.

Giá trị cổ phiếu có thể bị giảm mạnh chỉ sau một tin tức, điều này gây thiệt hại vô cùng lớn cho công ty nên Lý Thế Kiệt biết mình đã làm một việc ảnh hưởng rất lớn đến công ty. Nếu có thể chọn lại, anh sẽ không đánh trả người đàn ông kia mà mặc anh ta đánh mình.

Có như vậy giá cổ phiếu mới không bị ảnh hưởng. Mà dù bị ảnh hưởng cũng không tiêu cực như bây giờ.

Lý Thế Kiệt thầm nghĩ bụng: Bây giờ ông mắng tôi thì có ích lợi gì? Mọi thứ có thể quay ngược trở lại hay không? Nếu bây giờ ông mắng tôi có thể quay ngược trở lại thì tôi chấp nhận để cho ông mắng tới sáng cũng được. Còn giờ không được gì thì câm mồm lại trước khi tôi không kìm chế được nữa.

Dọc đường về, bầu không khí trong xe vô cùng yên lặng. Cái giá lạnh bên ngoài dường như cũng không thể xoa dịu sự căng thẳng nơi đây.

Tài xế cũng căng thẳng theo. Dù anh ta không nói gì và không có phản ứng gì với câu chuyện nhưng Lý Thế Kiệt thấy anh ta đang đổ mồ hôi vì sợ hãi chuyện này có thể sẽ dính đến mình. Sợ người chủ sẽ giận cá chém thớt.

Lý Thế Kiệt rất muốn cười nhưng Trịnh Quang với tâm trạng không tốt bên cạnh, tốt nhất vẫn không nên đụng đến. Anh đã nhẫn nhịn nên không muốn nghe thêm vời mắng chửi nào cả.

Hai người đàn ông không nói với ai câu nào mà ai về phòng người nấy khi về đến nhà. Khi đẩy cửa vào phòng, Lý Thế Kiệt lại thở dài một hơi vì, hôm nay Trịnh Thu Cúc không về nhà.

Ngoài mặt thì nói không lo, nhưng sâu trong thâm tâm Lý Thế Kiệt vẫn thấy lo lắng cho Trịnh Thu Cúc. Đã mấy ngày cô không về đây.

Nhưng cô có thể đi đâu được kia chứ?

Vừa ngả lưng xuống giường vừa ngẫm nghĩ, Lý Thế Kiệt không biết mình đã vô giấc từ lúc nào không hay. Đến khi anh tỉnh lại đã gần tám giờ sáng.

Vệ sinh cá nhân xong, Lý Thế Kiệt quyết định đến khu chợ gần tiệm bánh của mình. Vào ngày này hàng tháng, Lý Thế Kiệt đều đến đây để nhập nguyên liệu, kiểm tra một lượt. Sau khi được giao đến, anh sẽ kiểm tra thêm một lần nữa để chất lượng của những chiếc bánh đưa ra cho khách hàng luôn là tốt nhất.

Đây cũng chính là nguyên nhân vì sao Lý Thế Kiệt lại không mở thêm nhiều chi nhánh khác. Vì các nhiều chi nhánh, công cuộc kiểm tra chất lượng sản phẩm của anh càng khó khăn hơn.

Kiểm tra số lượng, chất lượng của từng loại bột, nguyên liệu và ngày tháng sản xuất xong, Lý Thế Kiệt mới cầm lấy biên bản chủ quán đưa đến. Đọc kỹ biên bản, tay phải cầm bút của anh quơ vài cái đã ký xong, đưa lại biên bản cho chủ quán.

Vừa quay người rời đi, Lý Thế Kiệt đã thấy Trịnh Thu Thảo. Cô đi phía trước, cắm đầu vào điện thoại nên không hề nhìn thấy anh. Cô từng bước, từng bước đi xa dần.

Thấy Trịnh Thu Thảo cũng không quá buồn phiền về chuyện của Tuấn Đạt nên Lý Thế Kiệt cũng yên tâm. Có lẽ sau đêm đó, cô đã có thể buông bỏ được mọi chuyện.

Đúng lúc này, tiếng động cơ xe vang lên dữ dội, một chiếc xe màu đen phóng nhanh qua từ phía sau của Lý Thế Kiệt khiến anh hơi giật mình. Sau đó tiếng phanh gấp cùng tiếng bánh xe ma sát trên mặt đường khiến những người xung quanh phải nhăn mặt lại vì sự chói tai của nó.

Chiếc xe dừng lại phía trước Trịnh Thu Thảo. Cánh cửa mở ra, ba người đàn ông bịt kín mặc lao nhanh xuống túm lấy hai tay Trịnh Thu Thảo, người còn lại ấn một miếng vải vào miệng cô.

Trịnh Thu Thảo chỉ dãy dụa trong giây lát rồi thả lỏng cả cơ thể. Nhóm đàn ông liền nhấc cô vào xe, phóng nhanh đi.

Chứng kiến tất cả, Lý Thế Kiệt liền tăng tốc chạy đến. Nhưng tất cả đã quá muộn.

Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh. Cả hai chỉ cách nhau gần một trăm mét mà thao tác của nhóm bắt cóc quá nhanh. Khi anh chạy đến chỉ còn có thể ngửi khói của họ.

Nhưng có một thứ đã lọt vào trong trí nhớ của anh. Đó chính là biển số xe.

Không một động tác thừa, Lý Thế Kiệt lấy điện thoại ra gọi ngay vào số máy của John Davis. Trong tình huống này, chỉ ảnh ta mới có thể giúp được anh trong chuyện này.

"Có chuyện gì vậy anh hai?" Giọng John Davis có chút biếng nhác.

Lý Thế Kiệt ấn gửi một hàng số qua cho John Davis, nghiêm giọng nói: "Điều tra giúp tôi chiếc xe này, xem nó đi đâu và làm gì."

"Tôi cũng có đi làm anh hai à!" John Davis lật từng trang giáo án: "Có chuyện gì mà cậu lại cần gấp vậy?"

Từ cách nói chuyện của Lý Thế Kiệt, với một người bạn lâu năm như John Davis có thể nghe ra phía anh đã xảy ra chuyện gì đó.

"Trịnh Thu Thảo bị bắt cóc rồi." Giọng Lý Thế Kiệt không để lộ ra bất kỳ cảm xúc nào.

"Cái gì?" John Davis kinh ngạc nói lớn khiến những người đang chăm chú xem máy tính, cúi đầu ghi ghi chép chép cũng phải nhìn về phía này.

Thấy những giáo viên khác đang nhìn mình, John Davis hơi cúi đầu ngỏ ý xin lỗi rồi đứng dậy rời khỏi phòng giáo viên.

Anh ta không quên cầm theo chiếc máy tính xách tay của mình, di chuyển đến một chỗ khuất tầm nhìn, hạ thấp giọng hỏi: "Cậu nói Trịnh Thu Thảo bị bắt cóc?"

"Ừ, dãy số tôi gửi chính là biển số xe của họ. Cậu nhanh chóng điều tra giúp tôi." Không bị vẻ bất ngờ của anh ta ảnh hưởng, Lý Thế Kiệt bình tĩnh nói.

"Được được." John Davis cầm theo mấy tính rời khỏi trung tâm ngoại ngữ, đi thẳng vào quán nước bên cạnh: "Mà tại sao cậu không báo cảnh sát đi? Để họ cũng tìm giúp mình một tay."

Chuyện bắt cóc này hoàn toàn không liên quan gì đến thân phận sát thủ của Lý Thế Kiệt nên John Davis thấy có thể báo cảnh sát. Có như vậy, tiến độ tìm kiếm sẽ nhanh hơn và độ nguy hiểm cho nạn nhân cũng giảm đi.

Nào ngờ giọng nói không chút cảm xúc của Lý Thế Kiệt truyền đến: "Không. Cảnh sát nhúng tay vào chỉ làm vướng tay vướng chân hơn thôi. Tôi chỉ hỏi cậu một câu, cậu có giúp tôi tìm hay không?"

"Được, bây giờ tôi giúp cậu tìm, được chưa?" John Davis mở chiếc máy tính xách tay ra, hoàn toàn chịu thua trước Lý Thế Kiệt.

Có ai nhờ người khác giúp đỡ mà thái độ như anh không?

Nói xong chuyện chính, Lý Thế Kiệt cũng cúp máy.

Thời gian này nên để cho John Davis yên tĩnh mà tìm kiếm.

Ánh mắt Lý Thế Kiệt một lần nữa dừng lại ở vị trí cuối cùng mình nhìn thấy trước khi chiếc xe khuất dạng.

Ai có thể bắt cóc Trịnh Thu Thảo được kia chứ?

Nếu xét về mối quan hệ của cô, theo những gì Lý Thế Kiệt điều tra được thì cô cũng không đi gây thù chuốc oán với bất kỳ ai. Như một chú nai tơ mới bước vào đời.

Trong đầu Lý Thế Kiệt bỗng nghĩ ra một cái tên. Chỉ người này mới có xích mích với Trịnh Thu Thảo. Chỉ người này mới có động cơ làm việc này.

Nhưng mục đích của việc bắt cóc Trịnh Thu Thảo để làm gì thì Lý Thế Kiệt vẫn chưa nghĩ ra. Tống tiền, giết hại, bán đi, mọi chuyện đều có thể xảy ra cả.

"Zero?"

Giọng một người phụ nữ vang lên. Dù ngữ điệu rất dịu dàng nhưng Lý Thế Kiệt thoáng chút giật mình.

Lý Thế Kiệt không sợ bất cứ điều gì. Mà người phụ nữ này đang gọi Lý Thế Kiệt bằng biệt danh của anh khi còn trong tổ chức.

Đã lâu lắm rồi không ai gọi Lý Thế Kiệt bằng biệt danh này. Đến cả John Davis bây giờ cũng gọi anh bằng tên chứ không dùng những biệt danh này nữa để đề phòng việc bại lộ thân phận của mình.

Khi quay người lại, một cô gái ăn mặc đơn giản, áo thun và áo khoác ngoài phối cùng với chiếc quần ngắn làm lộ ra đôi chân thon dài và trắng nõn.

"Jenny, sao cô lại ở đây?" Lý Thế Kiệt lấy lại sự bình tĩnh, nhìn thẳng vào Jenny.

Jenny chỉ tay vào một quán điểm tâm tầm trung đông nghẹt khách đang ngồi bên trong. Cô nói mình vừa mới dùng bữa ở đây xong thì ra ngoài thấy anh chạy hối hả rồi còn gọi điện thoại nên mới đến đây xem anh như thế nào.

"Có chuyện gì sao?" Jenny hỏi. Cô đưa mắt nhìn về hướng của anh nhìn khi nãy.

Ngã tư đường động nghẹt xe đang qua lại. Tiếng kèn xe inh ỏi vang đến tận vị trí hai người họ đang đứng.

"Cũng không có gì." Lý Thế Kiệt đáp.

Jenny dường như vẫn không tin, ngờ vực nhìn anh.

Không chút sợ bị người ta phát hiện ra, Lý Thế Kiệt liền chuyển đề tài: "Cô có đến qua tiệm bánh của tôi chưa?"

Jenny ngẫm nghĩ một lúc rồi lắc đầu, đáp: "Chưa."

Thấy Lý Thế Kiệt im lặng nhìn mình, Jenny sợ anh hiểu lầm cô chê tiệm bánh của anh nên vội giải thích: "Không phải em không muốn đến mà tại vì em muốn thưởng thức hết các món mặn trước đã."

"Vậy hôm nào rảnh thì cô cứ ghé qua đi." Lý Thế Kiệt không để tâm. Anh gật đầu, cất điện thoại vào trong túi quần: "Tôi mời."

Nghe Jenny "Dạ" một tiếng, Lý Thế Kiệt mới nói tiếp: "Bây giờ tôi có chuyện gấp. Tôi đi trước."

Jenny gật đầu, Lý Thế Kiệt lập tức quay người rời đi.

Giữa hai người họ, không cần nói cũng có thể biết đối phương đang nghĩ gì.

Jenny biết Lý Thế Kiệt có chuyện không muốn nói. Đó là chuyện riêng của anh. Anh không muốn nói thì không còn cách nào cả. Mối quan hệ của họ cũng chưa đến mức chuyện gì cũng nói cho nhau nghe.

Còn Lý Thế Kiệt. Anh không biết Jenny có còn trong tổ chức sát thủ hay không. Dù cô còn trong tổ chức hay không còn thì anh cũng không muốn kéo cô vào chuyện này.

Anh không muốn Jenny gặp nguy hiểm tại vì mình. Tuổi cô còn khá trẻ nên không nên phí thời gian vào một người như anh. Cô nên tung đôi cánh của mình bay lên để ngắm nhìn cả thế giới bao la rộng lớn này.

Mọi nguy hiểm, hãy để Lý Thế Kiệt giải quyết, gánh chịu.