Chàng Rể Chiến Thần

Chương 1121: Hóa ra là mày



Toàn thân Tần Như Phong đều phát ra sát khí. Lão ta vừa dứt lời đã lập tức nổi giận quát một tiếng: "Giết!"

Theo mệnh lệnh của lão ta được truyền ra, hơn mười cao thủ thực lực Vương Cảnh đã xuất hiện, lập tức lao về phía Dương Thanh và Tần Đại Dũng.

"Ông chủ, đừng!"

Vũ Liệt vội vàng ngăn cản.

Những người này đều là thành viên ưu tú của nhà họ Tần, nếu bọn họ đều chết trong tay Dương Thanh thì nhà họ Tần cũng kết thúc.

Ngay cả cao thủ số một của nhà họ Tần là lão ta còn chẳng phải là đối thủ của Dương Thanh nữa là người khác?

Trong cả nhà họ Tần, ngoài Tần Như Phong là cao thủ Vương Cảnh đỉnh phong và lão ta là cao thủ Vương Cảnh hậu kỳ, những người khác mạnh nhất cũng chỉ là Vương Cảnh trung kỳ.

Nhưng Vũ Liệt biết thực lực của Dương Thanh ít nhất phải là Vương Cảnh đỉnh phong, thậm chí là bán bộ Thần Cảnh.

Cao thủ trình độ như vậy hoàn toàn có thể giết cao thủ dưới Vương Cảnh hậu kỳ trong nháy mắt.

Bảo cao thủ nhà họ Tần đi giết Dương Thanh thì có khác nào đi chịu chết?

"Bốp!"

Vũ Liệt vừa dứt lời, Tần Như Phong bỗng nhiên giơ tay chộp lấy cổ lão ta.

Một giây tiếp theo, lão ta dùng một tay nhấc Vũ Liệt lên cao.

Giờ phút này, Tần Như Phong giống như một thần chết căm tức nhìn Vũ Liệt nói: "Vũ Liệt, ông luôn ngăn cản tôi ra tay với nó, ông đã bị nó mua chuộc à?"

Những người nhà họ Tần đứng xung quanh kinh ngạc đến ngây người khi thấy cảnh tượng này, ai nấy đều chấn động.

Chuyện Tần Như Phong đột phá đến Vương Cảnh đỉnh phong còn chưa được tuyên bố ra ngoài.

Trong mắt người nhà họ Tần, Vũ Liệt là cao thủ số một của nhà họ Tần, Tần Như Phong chưa chắc là đối thủ của lão ta.

Nhưng bây giờ Vũ Liệt lại bị Tần Như Phong dùng một tay nắm cổ nhấc lên.

Quan trọng hơn, Vũ Liệt là cao thủ thân cận nhất của Tần Như Phong, lão ta lại muốn ra tay với Vũ Liệt vào lúc này, lão ta muốn giết chết Vũ Liệt sao?

"Chẳng lẽ chủ gia tộc đã đột phá đến Vương Cảnh đỉnh phong?"

Có người kinh ngạc kêu lên, ánh mắt nhìn về phía Tần Như Phong vô cùng kích động.

Tần Như Phong là chủ nhà họ Tần, lão ta càng mạnh thì nhà họ Tần càng mạnh.

Nhà họ Tần càng mạnh, từng người trong nhà họ Tần lại càng được lợi lớn hơn.

Vũ Liệt bị Tần Như Phong dùng một tay nhấc lên nhưng không giãy giụa, trong đôi mắt lộ rõ sự thất vọng.

Cổ sắp gẫy nhưng lão ta vẫn cố chịu đau, cắn răng nói: "Tôi không bị mua chuộc!"

"Không à?"

Tần Như Phong lại dùng thêm sức, lạnh lùng hỏi: "Rốt cuộc nó đã bảo ông làm gì? Nó bảo ông giết tôi à? Hay bảo ông giúp nó chiếm nhà họ Tần?"

"Không!"

Vũ Liệt bị bóp cổ nên nói chuyện vô cùng khó khăn.

Dương Thanh thầm kinh ngạc. Anh chỉ thuận miệng nói một câu, không ngờ lại làm Tần Như Phong nghi ngờ Vũ Liệt như vậy.

Đúng là một kẻ đa nghi!

"Ông còn dám nói không có à?"

Tần Như Phong giận dữ hét: "Tôi cho ông một cơ hội cuối cùng, nếu ông còn dám lấp ɭϊếʍ thì đừng trách tôi không khách sáo!"

"Ông chủ hãy bớt giận!"

Lão quản gia lập tức rơi nước mắt, xông tới trước mặt Tần Như Phong và kích động nói: "Vũ Liệt vô cùng trung thành với nhà họ Tần, tuyệt đối sẽ không làm bất kỳ chuyện gì phản bội lại nhà họ Tần đâu. Ông chủ nhất định phải tin tưởng ông ấy!"

"Cút!"

Tần Như Phong đạp lão quản gia bay ra ngoài và nhìn quanh một lượt, phẫn nộ quát: "Nếu ai dám xin xỏ cho ông ta, giết!"

Lão ta vừa dứt lời, những người ban đầu còn muốn muốn xin thay cho Vũ Liệt đều ngậm miệng lại.

Cho dù Vũ Liệt bị Tần Như Phong nắm giữ sống chết trong tay nhưng sắc mặt không hề thay đổi, thành thật nhìn Tần Như Phong như đang nói cho lão ta biết mình không hề phản bội.

"Nhà họ Tần đúng là một nơi làm người ta thất vọng!"

Bỗng nhiên, một giọng nói châm chọc vang lên.

Trong giây lát, mọi người đều nhìn về phía tiếng nói phát ra. Hóa ra người vừa nói là Tần Đại Dũng ngồi trên xe lăn.

Đôi mắt sắc bén của Tần Như Phong lập tức nhìn sang Tần Đại Dũng, trong đôi mắt tàn nhẫn này không hề có chút tình cảm nào, chỉ có sát khí.

"Đừng vội, chờ tao xử lý tên phản bội này xong sẽ tiễn mày lên đường!"

Tần Như Phong nói với vẻ tàn nhẫn.

"Sợ là trong mắt loại người như ông, người nào bị ông nghi ngờ đều sẽ bị gắn tội phản bội nhỉ?"

Tần Đại Dũng hoàn toàn không sợ hãi mà cười lạnh nói: "Loại người như ông thì có tư cách gì làm chủ nhà họ Tần? Ông lại có tư cách gì dẫn dắt nhà họ Tần bước lên tầm cao mới?"

"Nếu ông không có tư cách thì nhường vị trí lại cho người có năng lực lên ngồi đi. Tôi thấy ông sống lâu như vậy, chắc cũng đủ rồi nhỉ?"

Dương Thanh cũng sửng sốt khi nghe Tần Đại Dũng nói ra lời này.

Đây thật sự là bố vợ nhát gan ngại phiền phức của mình sao?

Đối phương là một cao thủ Vương Cảnh đỉnh phong hàng thật giá thật, Tần Đại Dũng chỉ là một người bình thường. Có thể nói ông ấy chỉ là con kiến hôi trước mặt lão ta.

Lúc này Tần Đại Dũng lại giống như biến thành một người khác, khí thế trên người cũng khác hẳn.

"Được, mày đã muốn chết thì tao tiễn mày lên đường trước!"

Tần Như Phong nheo mắt và vung tay lên: "Giết nó cho tôi!"

"Vâng!"

Hơn mười cao thủ nhà họ Tần làm gì có ai dám chống lại mệnh lệnh của Tần Như Phong, lập tức xông về phía Tần Đại Dũng.

Nhưng vào lúc này, mấy khí thế khủng khϊế͙p͙ lập tức dâng lên.

Một giây tiếp theo, tám cao thủ Vương Cảnh hậu kỳ xuất hiện ở bên cạnh Dương Thanh và Tần Đại Dũng.

Tám cao thủ này bỗng nhiên xuất hiện làm người nhà họ Tần đều kinh ngạc đến ngây người.

Cho đến giờ phút này, bọn họ mới ý thức được ở nhà họ Tần vẫn còn có kẻ địch.

"Ầm ầm ầm!"

Cuộc chiến lập tức diễn ra, tám cao thủ Vương Cảnh hậu kỳ đấu với hơn mười cao thủ Vương Cảnh nhà họ Tần.

Tần Như Phong đánh ra một chưởng, Vũ Liệt bay thẳng ra ngoài.

Vũ Liệt ngã xuống đất, đã bị thương nặng.

Dương Thanh đẩy Tần Đại Dũng bước về phía trước. Dù bên cạnh là các cao thủ Vương Cảnh đang giao đấu nhưng Tần Đại Dũng ngồi trong xe lăn lại không hề sợ hãi, mặc cho anh đẩy mình về phía trước.

Hai mắt ông ấy vẫn luôn nhìn chằm chằm vào Tần Như Phong.

Dương Thanh tất nhiên có thể cảm nhận được Tần Đại Dũng rất căm thù Tần Như Phong.

Chẳng lẽ… Tần Đại Dũng nhớ ra Tần Như Phong rồi sao?

"Rốt cuộc mày là ai?"

Tần Như Phong cũng nhìn chằm chằm vào Tần Đại Dũng và chợt hỏi.

Không biết tại sao lão nhìn mặt Tần Đại Dũng thấy rất quen, nhưng không nhớ được là đã gặp ở đâu.

"Tôi nhớ rất rõ ràng, năm đó chính là tên ác ma ông đã giết bố mẹ tôi, nhốt tôi ở trong phòng nhỏ tối tăm không ánh mặt trời suốt ba ngày ba đêm!"

Tần Đại Dũng bỗng nhiên tức giận nói.

Dương Thanh kinh ngạc, không ngờ Tần Đại Dũng thật sự nhớ lại chuyện đã qua.

Ông ấy còn nhớ kỹ Tần Như Phong như vậy.

Đồng tử của Tần Như Phong cũng đột nhiên co lại, nhìn chằm chằm vào Tần Đại Dũng: "Hóa ra là một thành viên trong kế hoạch hạt giống của nhà họ Tần tôi!"

Miệng lão ta nói vậy nhưng ánh mắt có phần hoảng loạn. Người khác không phát hiện ra được nhưng Dương Thanh đặc biệt bén nhạy vẫn cảm giác được.

Xem ra còn có bí mật khác trong chuyện bố mẹ Tần Đại Dũng bị giết.