Chàng Rể Chiến Thần

Chương 1130: Kẻ điên



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Tần Đại Dũng cũng tham gia cuộc họp lần này, đây là lần đầu tiên ông ấy được tiếp xúc với những cuộc họp thế này. Mặc dù không hiểu gì nhưng có thể nhận thấy được sự lợi hại của Dương Thanh.

Nhất thời, Tần Đại Dũng càng hài lòng về cậu con rể này hơn.

"Cậu Thanh, cậu đã có cách gì đối phó với cao thủ của Miêu Thành chưa?"

Bỗng nhiên một người bề trên của nhà họ Tần lên tiếng hỏi.

Dương Thanh bình tĩnh nói: “Chưa đến mức là biện pháp, cháu chỉ có thể nói với mọi người rằng chỉ cần có cháu ở đây, dù người nào của Miêu Thành đến cũng phải về tay trắng”.

Đây là sự tự tin của Dương Thanh, cũng là lời hứa Dương Thanh dành cho nhà họ Tần.

“Ngay cả Tần Như Phong đã bước vào Thần Cảnh mà còn không chịu nổi một đòn của cậu Thanh, dù người Miêu Thành đến thì thế nào? Có cậu Thanh ở đây, tuyệt đối sẽ không có chuyện gì đâu!”

Ông Ngô lên tiếng, dường như hơi bất mãn với người mới vừa đặt câu hỏi, lạnh giọng nói: “Nếu không nhờ cậu Thanh thì sợ rằng sau này nhà họ Tần cũng sẽ trở thành gia tộc phụ thuộc của các thế lực đứng đầu Miêu Thành”.

“Tôi mong mọi người hãy tin tưởng cậu Thanh. Các người phải hiểu rõ một điều rằng cậu Thanh hoàn toàn có thể mặc kệ chuyện của nhà họ Tần”.

Nghe ông Ngô nói xong, mặt của người ban nãy mới hỏi Dương Thanh có biện pháp gì không đỏ bừng, vội vàng nói: “Tôi không có ý gì khác”.

“Hừ!”

Ông Ngô hừ lạnh rồi không nói gì nữa.

Tuy rằng ban nãy Dương Thanh đã thể hiện thực lực cao thủ Thần Cảnh nhưng mối đe doạ mà Miêu Thành đã gây ra cho họ vẫn rất lớn, họ lo lắng cũng là chuyện bình thường.

Lúc này Tần Đức Chính nhìn mọi người, lên tiếng: “Mặc dù có Dương Thanh ở đây nhưng chúng ta cũng không thể để cậu ấy lo hết mọi chuyện được, chỉ có trải nghiệm sinh tử mới có thể làm cao thủ chúng ta càng ngày càng mạnh”.

“Nếu cao thủ đứng đầu Miêu Thành đến, tất nhiên là cao thủ Vương Cảnh đỉnh phong hoặc bán bộ Thần Cảnh. Tôi mong đến lúc đó cao thủ nhà họ Tần từ Vương Cảnh hậu kỳ trở lên sẽ ra ngăn cản trước. Nếu không đấu lại thì để Dương Thanh ra tay cũng không muộn”.

Vốn dĩ nhà họ Tần cũng không có bao nhiêu cao thủ cấp Vương Cảnh hậu kỳ trở lên, ngoài Vũ Liệt đã là bán bộ Thần Cảnh thì chỉ có Tần Đức Chính và ông Ngô, còn có vài người khác, thực lực miễn cưỡng đạt đến Vương Cảnh hậu kỳ.

Dưới tiền đề Vũ Liệt không ra tay, chỉ với đám người này, sợ là khó mà ngăn cản được cao thủ đứng đầu Miêu Thành.

“Vương Cảnh hậu kỳ thì thôi vậy!”

Dương Thanh chợt nghiêm túc nói: “Vốn dĩ năng lực của Tần Như Phong chỉ ở mức Vương Cảnh đỉnh phong nhưng lại có thể bộc phát năng lực Thần Cảnh trong khoảng thời gian ngắn. Điều này chứng minh thế lực Miêu Thành mà Tần Như Phong đã cấu kết cũng là một đại sư cổ thuật rất mạnh”.

“Tôi nghĩ một khi người của đối phương đến, rất có khả năng sẽ là cao thủ bán bộ Thần Cảnh. Cao thủ mạnh thế này, có lẽ cao thủ Vương Cảnh hậu kỳ bình thường sẽ bị hạ gục trong vòng một giây”.

“Trải nghiệm sinh tử có thể nhanh chóng tăng thực lực của cao thủ nhưng cũng tùy theo tình huống. Nếu đối thủ đến cảnh giới bán bộ Thần Cảnh thì phải để ông Vũ chiến trước”.

Dương Thanh nói xong, nhìn về phía Vũ Liệt, lại nói: “Dù gì ông Vũ cũng mới bước chân vào bán bộ Thần Cảnh, căn cơ chưa ổn định. Nếu có thể đấu với cao thủ bán bộ Thần Cảnh chân chính, chắc chắn sẽ rất có lợi cho ông Vũ”.

“Một khi nhà họ Tần có cao thủ Thần Cảnh, e là sẽ đàn áp cả năm Vương tộc lớn ở Chiêu Châu”.

Nghe vậy, ánh mắt Vũ Liệt đầy cảm kích, đương nhiên lão ta hiểu Dương Thanh đang cho lão ta cơ hội lớn đến nhường nào.

Một cao thủ bán bộ Thần Cảnh, còn là cao thủ đứng đầu Miêu Thành, rất lợi cho việc cải thiện võ thuật của lão ta.

Tiếp tục như vậy, có lẽ không bao lâu sau, lão ta có thể đặt chân vào Thần Cảnh trong truyền thuyết.

Tần Đức Chính gật đầu: “Được, cứ làm như Dương Thanh nói. Nếu người đến là cao thủ bán bộ Thần Cảnh thì sẽ để Vũ Liệt ra chiến đấu!”

Trong lúc nhà họ Tần đang thảo luận biện pháp đối phó thì trong phòng họp video của Liên minh Vương tộc.

Bốn vị Vương của Liên minh Vương tộc đều xuất hiện trong video.

“Bạch Vương, tự nhiên ông vội vàng triệu tập chúng tôi họp video, xảy ra chuyện gì lớn à?”

Mã Vương nghi ngờ hỏi.

Tiết Vương cười nói: “Chắc chắn không phải chuyện gì lớn, nếu không Bạch Vương sẽ không mỉm cười. Nếu tôi đoán không nhầm, hẳn là đã bàn bạc xong chuyện bắt tay với thế lực đứng đầu Miêu Thành đúng không?”

“Thật à?”

Tào Vương vui vẻ hỏi.

“Ha ha!”

Bạch Vương cười to: “Không hổ là quân sư của Liên minh Vương tộc chúng ta, chuyện gì cũng không qua mắt được Tiết Vương!”

“Cuối cùng cũng đợi được đến ngày này!”

Tào Vương kích động nói.

Bạch Vương nhìn Tào Vương thật kỹ rồi nói: “Tôi đã liên hệ được với một đại sư cổ thuật Thần Cảnh của Miêu Thanh, lão ta mới cho người trả lời là sẵn sàng bắt tay với chúng ta”.

“Vị đại sư cổ thuật này tên là Lưu lão quái, không có môn phái gì nhưng thuộc hạ lại là bốn đệ tử có tài năng xuất chúng”.

“Thực lực của bốn đệ tử đều từ bán bộ Thần Cảnh trở lên, thậm chí đại đệ tử của lão ta đã bước vào Thần Cảnh”.

“Ở Miêu Thành, Lưu lão quái cũng là người có tiếng. Mặc dù không có gia tộc tông môn nhưng lại được rất nhiều gia tộc mời đến làm khách!”

Bạch Vương kể mọi chuyện.

“Tốt quá!”

Mã Vương cười nói: “Có đại sư cổ thuật ở đây, ngày chúng ta khống chế Yến Đô sắp tới rồi!”

“Có điều đại đệ tử của Lưu lão quái đã là người đã tiến vào cảnh giới Thần Cảnh. Sau khi chúng ta khống chế Đế Thôn, liệu lão ta có đá chúng ta ra khỏi ván cờ không?”

Tiết Vương lo lắng hỏi.

Lão ta vừa dứt lời, các vị Vương khác cũng nghiêm túc hẳn lên.

Dù gì Liên minh Vương tộc này được lập ra để khống chế hoàn toàn Đế Thôn, chưa bao giờ nghĩ đến việc chia sẻ miếng bánh với các thế lực khác.

Trong Liên minh Vương tộc, người mạnh nhất là Bạch Vương nhưng chỉ mới đến bán bộ Thần Cảnh.

Mà trong bốn đồ đệ của Lưu lão quái, có ba người đã đến bán bộ Thần Cảnh, thậm chí có một người còn là cao thủ Thần Cảnh, vậy thực lực của Lưu lão quái kia mạnh đến nhường nào?

Cao thủ thế này sẽ giúp đỡ Liên minh Vương tộc khống chế Đế Thôn hay sao?

“Mọi người yên tâm đi, Lưu lão quái không có ý định giành Đế Thôn, lão ta chỉ đồng ý giúp chúng ta giải quyết Dương Thanh, còn lại phải dựa vào chính chúng ta”.

Bạch Vương cười nói.

“Hả?”

Tiết Vương ngạc nhiên: “Lão ta không có ý định gì với Đế Thôn?”

Bạch Vương cười gật đầu: “Sở dĩ Lưu lão quái được xưng là Lưu lão quái vì phong cách làm việc quái dị. Người khác nghĩ lão ta cần nhưng lão ta lại khinh thường không thèm nhìn”.

“Không có ý định gì với Đế Thôn, vậy lão ta muốn gì?”

Mã Vương đề phòng hỏi.

“Huyết thần!”

Bạch Vương nói.

“Huyết thần?”

Giờ khắc này, những vị vương khác đều ngơ ngác: “Huyết thần là gì?”

“Máu tươi của cao thủ Thần Cảnh, Lưu lão quái muốn luyện chế một con cổ trùng mạnh mẽ, cần dùng máu tươi của cao thủ Thần Cảnh để nuôi”.

“Đương nhiên cũng không yêu cầu chúng ta lấy huyết thần giúp lão ta, chúng ta chỉ cần tìm bốn cao thủ Thần Cảnh giúp lão ta là được”.

“Bây giờ Dương Thanh là một, chúng ta chỉ cần tìm thêm ba cao thủ Thần Cảnh nữa là lão ta sẽ đồng ý ra tay”.

Bạch Vương giải thích, mặt không hề có chút lo lắng nào, giống như lão ta đã tìm được ba cao thủ Thần Cảnh khác rồi.

“Ngoài Dương Thanh ra, chúng ta có hội tiếp xúc với cao thủ Thần Chiến Thần Ở Rể - Chương 1130: Kẻ điên