Chàng Rể Chiến Thần

Chương 125: Cô gái kiêu ngạo



Đột nhiên được Tần Nhã ngả vào lòng, Dương Chấn ngạc nhiên, hai tay cứng ngắc giữa không trung như vậy một lúc, mới lấy lại tinh thần, khóe miệng lộ ra một nụ cười ôn hòa, lập tức nhẹ nhàng ôm lấy bà xã.

May mắn Tần Đại Quang đã sớm rời đi, nếu không thấy một màn như vậy, nhất định sẽ đoán được, người đàn ông đeo mặt nạ thắng con gái mình này, chính là Dương Chấn.

Người xung quanh cũng kinh ngạc, không chỉ vì Tần Nhã ngả vào lòng người đàn ông thắng mình này, mà còn vì Dương Chấn có thể bình an vô sự đi ra.

Tô San nhìn Tần Nhã chủ động nhảy vào trong ngực Dương Tần, gương mặt rối rắm.

Mặc dù cô ta gần đây mới về nước, nhưng mà vẫn luôn có liên lạc với Tần Nhã, cũng biết rõ quan hệ giữa Tần Nhã và Dương Chấn.

Từ sự lo lắng vừa rồi của Tần Nhã cho Dương Chấn, còn có hành động bây giờ, đều nói lên, trong lòng người bạn thân này của mình đã sớm có người đàn ông này, mà có lẽ ngay cả cô cũng không biết.

“Tiểu Nhã, không giới thiệu ông xã của cậu cho mình sao?”

Cho đến khi rời khỏi Vương Giả Chi Thành, đi ra bên ngoài, Tô San mới cười híp mắt nói, còn có vẻ tò mò nhìn Dương Chấn đã tháo mặt nạ xuống.

Nghe hai chữ ông xã này, mặt Tần Nhã hơi đỏ lên, cũng không phản bác, chỉ là mặt trắng không chút máu liếc Tô San, sao mà cô không biết cô ấy cố ý, cô đã sớm nói chuyện Dương Chấn với Tô San.

Tần Nhã chỉ giới thiệu với Dương Chấn: “Dương Chấn, cô ấy là bạn thân của em quen biết từ cấp ba, Tô San!”

Dương Chấn chỉ khẽ gật đầu với Tô San, rồi không để ý đến nữa, người phụ nữ này mặc dù là bạn thân của Tần Nhã, nhưng là người nhà họ Tô.

Chỉ cần có quan hệ với gia tộc Vũ Văn, anh đều không thích.

Dường như cảm nhận được sự lạnh nhạt của Dương Chấn, Tô San có chút uất ức, nhớ đến trước đó ở Vương Giả Chi Thành, bởi vì không biết Dương Chấn và Tần Nhã đang diễn kịch, lại còn đi quấy rối, trong lòng lập tức ngập tràn áy náy.

“Vừa rồi tôi không biết, anh và Tiểu Nhã vì để chú Tần bỏ hẳn bài bạc mà diễn một tuồng kịch, thật xin lỗi!”

Tô San đột nhiên chân thành nhìn Dương Chấn xin lỗi.

Đây cũng là ngoài dự đoán của Dương Chấn, nhưng anh vẫn rất lạnh lùng như trước, lạnh nhạt mở miệng nói: “Không sao!”

“Anh là một người đàn ông, sao lại nhỏ mọn như vậy? Tôi cũng đã nhận lỗi với anh rồi, anh còn dữ với tôi!”

Cảm nhận được sự lạnh lùng của Dương Chấn, trên mặt Tô San có chút giận dỗi, trong lòng lại càng uất ức.

“Tôi đã nói không sao rồi, chẳng lẽ cứ phải là tôi cho cô một mặt tươi cười, mới xem như là nhận lời xin lỗi của cô?” Thái độ của Dương Chấn vẫn lạnh lùng như trước.

“Anh đây là đang dữ với tôi!”

Tô San thở phì phì nói.

Hai người vừa rồi còn sống yên ổn, đột nhiên giống như là kẻ địch, điều này làm Tần Nhã đau đầu không thôi, vội vàng nói: “Dương Chấn, San San là bạn thân nhất của em, thái độ của anh với cô ấy có thể tốt hơn một chút không?”

Cô cũng không phải chỉ trích Dương Chấn, mà là có mấy phần cầu khẩn, sau đó lại vội vàng kéo tay Tô San nói: “San San, cậu đừng so đo với anh ấy, anh ấy là một tên quỷ hẹp hòi như vậy.”

“Hơn nữa, cậu cũng không cần phải xin lỗi bọn mình, ngược lại là mình nên xin lỗi cậu, nếu như từ đầu nói cho cậu biết sự thật, cũng sẽ không thiếu chút nữa là kéo cậu vào.”

“Cậu không biết, vừa rồi lúc ba mình muốn xem mình như là tiền cược, mình đau lòng cỡ nào, nhưng mà cậu không biết rõ mọi chuyện, phấn đấu quên mình muốn giành mình lại, lại còn muốn dùng 48 tỷ chuộc mình, lúc ấy mình thật sự vô cùng cảm động.”

“San San, nói thật, cảm ơn cậu!”

Tần Nhã liên tục nói rất nhiều rất nhiều, cũng không phải vì giải vây cho Dương Chấn, mà thật sự rất cảm động, nhất là trong tình huống vừa rồi, Tô San có thể không sợ hãi đứng ra.

Tô San vốn vẫn còn vô cùng tức giận Dương Chấn, sự tức giận lập tức tan thành mây khói.

Nhìn dáng vẻ hai mắt đỏ bừng của Tần Nhã, hốc mắt của cô cũng đỏ lên, ôm Tần Nhã nói: “Tiểu Nhã, đừng nói như vậy, chúng ta là chị em tốt nhất, không cần khách khí!”

Dương Chấn rõ ràng vẫn đánh giá thấp tỉnh cảm giữa hai người phụ nữ, đột nhiên có chút hối hận vì vừa rồi lạnh lùng với Tô San, gia tộc Vũ Văn là gia tộc Vũ Văn, nhà họ Tô là nhà họ Tô, Tô San là Tô San, anh không nên tính mối hận với gia tộc Vũ Văn lên đầu nhà họ Tô, cũng không nên đối với Tô San như vậy.

Một chiếc Phaeton màu đen chạy như điên, đi về Vân Phong Chi Đỉnh.

Nhà họ Tô ở khu biệt thự Cửu Thành Sơn, Vân Phong Chi Đỉnh cũng xem như là ở khu biệt thự Cửu Thành Sơn, chẳng qua là ở đỉnh núi, những hào môn khác ở chân núi, Dương Chấn cũng đúng dịp đi ngang qua nhà họ Tô.

“Này! Vừa rồi Lưu Khải sao lại thả anh đi?”

Tô San muốn hòa hoãn quan hệ với Dương Chấn, chỉ là nhớ đến vừa rồi Dương Chấn lạnh lùng, lúc này sắc mặt cô ấy cũng không mấy tốt.

Dương Chấn cười cười: “Bọn họ đột nhiên nội chiến, tôi nhân cơ hội trốn thoát.”

Tô San cười lạnh một tiếng: “Vậy thì anh may mắn, nhưng dù sao cũng là đắc tội với Lưu Khải, sau này ông ta nhất định sẽ làm phiền anh, nếu anh nhận lỗi với tôi, tôi sẽ thuyết phục ba của tôi, để ông ấy ra mặt giúp anh.”

Vẻ mặt Tô San lúc này kiêu ngạo, giống như là muốn nói, không phải vừa rồi anh vừa mới hung dữ với bản tiểu thư sao? Bây giờ không phải lại phải cầu bản tiểu thư giúp đỡ anh?

Đối với sự kiêu ngạo của cô gái này, Dương Chấn có chút buồn cười, nhưng vì Tần Nhã, anh vẫn vừa cười vừa nói: “Vừa rồi là tôi không đúng, không nên lạnh lùng với cô như vậy, tôi hẳn là phải gương mặt tươi cười nói chuyện với đại tiểu thư, thật xin lỗi!”

Mấy lời đầu tiên của Dương Chấn, làm cho Tô San rất vui vẻ, nhưng mà câu nói tiếp theo, chọc cô tức đến nghiến răng nghiến lợi: “Anh đây là đang châm chọc tôi! Tiểu Nhã, cậu có quản chồng cậu hay không?”

Tần Nhã đương nhiên là biết tính của người chị em tốt của mình, vội vàng nói: “Cậu yên tâm, đợi về nhà, mình sẽ chỉnh đốn anh ấy thật tốt!”

“Đợi lát nữa về, cậu giúp mình chỉnh đốn anh ta, để anh ta quỳ bàn giặt, không đúng, phải quỳ sầu riêng, hơn nữa không thể để anh ta lên giường của cậu.” Tô San hung dữ nói.

Tần Nhã cười cười: “Được, đều tùy cậu!”

Dương Chấn cười khổ lắc đầu, vốn là có ác ý với Tô San, bây giờ cũng hoàn toàn biến mất, dù thế nào, cô gái này cũng xem là một người bạn thân hợp cách.

“Tiểu Nhã, đêm nay chồng cậu dù sao cũng đã đắc tội với Lưu Khải, gần đây cậu nhất định phải chú ý, nhưng mà cậu cũng không cần phải lo lắng qua, mình sẽ tìm ba của mình ra mặt, giải quyết chuyện này.”

Ngay trước khi xuống xe, Tô San kéo tay Tần Nhã, gương mặt lo lắng nói.

Trong lòng Tần Nhã cảm động, vừa muốn nói thì Dương Chấn đột nhiên mở miệng: “Chút chuyện nhỏ này, thì không cần phải làm phiền đại gia Tô ra mặt, nếu như không có gì bất ngờ xảy ra, qua đêm nay, Giang Châu sẽ không còn Lưu Khải nữa.”

“Anh có ý gì?”

Tô San nghi ngờ hỏi.

“Vương Giả Chi Thành nội chiến, Lưu Khải có thể sẽ bị người khác thay thế.” Dương Chấn nói.

Âm thanh vừa dứt, xe đã dừng trước cửa.

Tô San đương nhiên sẽ không tin lời Dương Chấn nói, trợn trắng mắt, tức giận nói: “Thế lực của Lưu Khải trong Vương Giả Chi Thành rất lớn, có thể sánh với một đại gia tộc, sao có thể dễ dàng bị thay thế như vậy?”

Nói xong, cô ấy đã xuống xe, vẫy vẫy tay với Tần Nhã: “Tiểu Nhã, có rảnh chúng ta lại hẹn!”

“Được, tạm biệt!” Tần Nhã vẫn tay tạm biệt.

Đúng lúc này, một chiếc Land Rover màu đen từ từ đi đến.

Tô San vẫn chưa lấy lại tinh thần, ngọn đèn chói mắt đột nhiên bắn vào hai mắt của cô, cô theo bản năng đưa tay ngăn lại.

Đúng lúc này, động cơ Land Rover giống như mãnh thú gầm lên, chạy thẳng về phía Tô San.