Chàng Rể Chiến Thần

Chương 133: Đã chuẩn bị xong



Tần Nhã cũng trông thấy Tần Đại Quang, bế Tiếu Tiếu đi tới gần: “Ba, ba có chuyện gì muốn nói ạ?”

Không ai hiểu cha hơn con gái!

Tần Nhã lập tức nhìn ra Tần Đại Quang có chuyện muốn nói, liền chủ động mở lời.

“Ba, ba vào đây trước đã!”

Dương Chấn mời Tần Đại Quang vào phòng, thái độ hết sức cung kính.

“Ông nội, Tiếu Tiếu muốn ôm ôm!”

Tiếu Tiếu đã rất lâu rồi không được gặp Tần Đại Quang, quả thực nhớ vô cùng, chủ động nhào vào lòng ông nội.

Tần Đại Quang đón lấy Tiếu Tiếu, vẻ mặt tràn đầy cưng chiều hôn lên mặt Tiếu Tiếu một cái, Tiếu Tiếu bật cười ha ha.

Chơi với Tiếu Tiếu một lát, Tần Đại Quang mới nói ra mục đích mình tới đây: “Dương Chấn, ba có việc này muốn cầu con!”

Dương Chấn sửng sốt, vội vàng nói: “Ba, ba là ba vợ con, đều là người một nhà với nhau, có chuyện gì ba tùy tiện dặn dò là được, nghìn vạn lần đừng nói cái gì mà cầu cạnh.”

Tần Nhã ấm áp trong lòng, cũng lập tức nói: “Đúng đó, ba, có chuyện gì ba nói ra là được mà, sao lại dùng đến cái từ ‘cầu’ kia chứ.”

Nghe lời con gái và con rể nói, Tần Đại Quang lại nhớ đến những việc mình làm trước đây, trong lòng tràn đầy hổ thẹn, cũng ngượng ngùng không dám nói ra chuyện của mình.

“Từ khi anh cả chết, ông cụ kiếm cớ đuổi ba ra khỏi công ty, ba biết, ông ấy là sợ ba tranh đoạt quyền thế với Tần Luân, cũng chính từ lúc đó, ba bắt đầu trở nên chán chường cực độ.”

Trong mắt Tần Đại Quang có mấy phần bi thương, tiếp tục nói: “Khoảng thời gian này, ba đã suy nghĩ rất nhiều, tất cả những chuyện này không thể trách người khác được, chỉ có thể trách chính ba thôi, không phải rời khỏi gia tộc, ba liền trở nên vô dụng như thế.”

“Ba tính, ngày mai sẽ đi tìm một công việc, ba có kinh nghiệm làm quản lý công ty, cũng có lòng tin vào bản thân, nhất định có thể dựa vào hai bàn tay mình, giúp các con giảm bớt phần nào áp lực.”

Giờ phút này, hai mắt Tần Đại Quang đong đầy vẻ kiên định.

Vẻ kiên định này của Tần Đại Quang, khiến Dương Chấn có chút ngạc nhiên, anh vốn tưởng rằng, trải qua chuyện lần này, Tần Đại Quang có thể bỏ được cờ bạc, đã là kết quả tốt nhất rồi, không ngờ không chỉ khiến ông từ bỏ cờ bạc, mà còn khơi gợi lên ý chí chiến đấu của ông nữa.

“Ba, thực ra ba không cần phải vất vả như vậy đâu ạ, bọn con sẽ cố gắng làm việc, ba bây giờ đã đến tuổi hưởng thụ niềm vui cuộc sống rồi.”

Tần Nhã có chút không đành lòng để Tần Đại Quang phải gánh vác quá nhiều áp lực.

“Tiểu Nhã, năm nay ba mới năm mươi lăm tuổi thôi, còn năm năm nữa mới đến tuổi nghỉ hưu mà.”

Tần Đại Quang hơi mỉm cười, lắc lắc đầu: “Lại nói, trước giờ ba chưa từng cảm thấy làm việc là áp lực, mà ngược lại, còn là một loại hưởng thụ ấy chứ, chỉ là ba đã chán chường quá nhiều năm rồi, không biết còn có thể thích ứng được với thị trường bây giờ không.”

“Tiểu Nhã, nếu ba đã một lòng muốn làm việc như vậy, thì chúng ta làm con cái, nên thành toàn cho ba mới phải, tuy chỉ có năm năm, nhưng năm năm này, cũng coi như một cách hưởng thụ cuộc sống, con ủng hộ ba!”

Lúc này Dương Chấn mới mở miệng nói chuyện, anh rất tán thành thái độ tích cực hướng về phía trước này của Tần Đại Quang.

Tần Đại Quang vẻ mặt tràn đầy cảm kích nhìn Dương Chấn, lần đầu tiên phát hiện, mình thích đứa con rể này như thế.

Sau khi cân nhắc hồi lâu, Tần Nhã gật gật đầu: “Nếu ba đã một lòng muốn làm việc, vậy con cũng ủng hộ ba!”

“Được, cảm ơn các con đã ủng hộ ba!

Tần Đại Quang vui mừng đầy mặt, ông ta rất hối hận vì đã chán chường lâu như vậy, bây giờ chỉ có thể dùng tốc độ nhanh nhất, bù lại gấp đôi quãng thời gian đã lãng phí trước đây thôi.

Ông ta nhìn nhìn thời gian, cười đứng dậy: “Chuyện nên nói đều đã nói cả rồi, ba đi trước đây, các con cũng nghỉ ngơi sớm đi nhé!”

“Ba!”

Ông ta vừa muốn đi, Dương Chấn đã đột nhiên gọi một tiếng.

“Còn chuyện gì nữa à?”

Tần Đại Quang nghi hoặc hỏi.

“Không giấu gì ba, trong tay con đang có mấy công ty, đều thiếu người trầm trọng, con muốn mời ba tới công ty của con làm việc, không biết ba có đồng ý không.” Dương Chấn hỏi.

Bây giờ Tập đoàn Nhạn Chấn đã có Tần Yên, Tập đoàn Tam Hòa thì có Tần Nhã, công ty Dương Gia thôn tính được ở Châu Thành, có Lạc Khải, còn Trung tâm tắm rửa Hoàng Hà đã có Vương Cường lo.

Nhưng ở Giang Châu, vẫn còn Long Hà Kiến Tài là chưa tìm được người đáng tin phụ trách.

Tần Đại Quang trước kia từng là quản lý cấp cao của Tập đoàn Tần Thị, chính vì năng lực xuất chúng của ông ta, ông cụ Tần sợ ông ta cướp mất vị trí người thừa kế của Tần Luân, nên mới kiếm cớ đuổi ông ta ra ngoài.

Cho dù đã hoang phí nhiều năm trời, hơn nữa bây giờ thị trường cũng đã thay đổi rất nhiều, nhưng cho dù thay đổi thế nào bản chất cũng vẫn vậy, Tần Đại Quang có năng lực, vẫn có thể nhanh chóng thích ứng lại được thôi.

Tần Đại Quang ngây người giây lát, sau đó mừng rỡ nói: “Nếu như có thể giúp được con, ba cầu còn không được ấy chứ!”

“Được, thế thì cứ như vậy nhé, bắt đầu từ ngày mai, ba hãy đến Long Hà Kiến Tài đi, con sẽ sắp xếp người dẫn ba đi làm quen với nghiệp vụ công ty trước, sau đó bổ nhiệm ba làm tổng giám đốc của Long Hà Kiến Tài.” Dương Chấn cười nói.

Trong mắt Tần Đại Quang tràn đầy vẻ kích động, nhưng không phải vì mình có thể được đảm nhận chức vụ tổng giám đốc, mà là vì sự tín nhiệm mà Dương Chấn dành cho mình.

Ông ta cũng rất có lòng tin vào bản thân mình, tin rằng mình có thể giúp đỡ được Dương Chấn.

“Được, ba nhất định sẽ không để con phải thất vọng đâu!” Tần Đại Quang vẻ mặt nghiêm túc nói.

Dương Chấn cười cười: “Con tin tưởng ba!”

Tần Đại Quang quay người rời đi, vừa ra đến cửa, bước chân của ông ta đột nhiên ngừng lại, do dự một lát, mới mở miệng nói: “Dương Chấn, trước kia là ba không đúng, ba vẫn luôn nợ con một lời xin lỗi, xin lỗi con!”

Nói dứt câu, ông ta nhấc chân rời đi, tiện tay đóng cửa phòng lại.

Tuy chỉ là một câu xin lỗi thôi, nhưng lại khiến Dương Chấn nhẹ nhõm rất nhiều, anh cố gắng làm bao nhiêu việc như vậy, không phải là vì ngày hôm nay sao?

Hai mắt Tần Nhã đỏ bừng, nhìn Dương Chấn, nói: “Cảm ơn anh!”

Đã là mười giờ tối rồi, Tiếu Tiếu cũng đã ngủ, Dương Chấn hơi hơi mỉm cười: “Đi ngủ thôi!”

“Em đi tắm cái đã!”

Tần Nhã đột nhiên nhỏ giọng nói.

Dương Chấn có chút ngạc nhiên liếc mắt nhìn Tần Nhã đi vào phòng tắm, nhỏ giọng lầm bầm: “Chẳng phải cô ấy đã tắm rửa rồi à?”

Khoảng chừng hai mươi phút sau, Tần Nhã ra khỏi phòng tắm, lúc Dương Chấn trông thấy cô, nhất thời ngây ngẩn cả người.

Bởi vì trước kia mỗi lần tắm xong, Tần Nhã đều mặc đồ ngủ rồi mới bước ra, nhưng hôm nay, cô lại chỉ quấn một chiếc khăn tắm.

Mái tóc dài ướt đẫm tùy tiện xõa tung sau gáy, làn da không chút tỳ vết ửng lên một tầng hồng nhạt.

Bờ vai thơm ngọt lộ ra ngoài không khí, bên trên còn đọng lại vài giọt nước nhỏ chưa lau khô, hai bàn chân thon nhỏ chầm chậm tiến về phía trước.

Dương Chấn ngây ngốc nhìn Tần Nhã, nhịn không được nuốt một ngụm nước miếng, đột nhiệt cảm thấy hơi hơi căng thẳng.

Trong lòng Tần Nhã cũng hết sức khẩn trương, vừa rồi trong phòng tắm, cô đã nghĩ rất nhiều, mỗi một cảnh tượng bên cạnh Dương Chấn, đều được cô hồi tưởng lại một lần.

Tuy còn chưa đến mức yêu thương sâu đậm, nhưng chí ít có thể khẳng định, mình có thích Dương Chấn, lại thêm Tiếu Tiếu kẹp giữa hai người, vợ chồng bọn họ, sớm đã không thể tách rời rồi.

Nếu đã là vợ chồng hợp pháp có giấy chứng nhận, còn có cả con gái rồi, mình lại thích anh ấy, thì còn có lý do gì để bắt anh ấy phải chịu đựng nữa chứ?

Nghĩ đến đây, cuối cùng Tần Nhã cũng hạ được quyết tâm.

“Dương Chấn, anh cũng đi tắm đi!”

Tần Nhã cúi đầu, không dám ngẩng lên nhìn Dương Chấn, dùng giọng nhỏ như muỗi kêu nói.

Nghe được lời Tần Nhã nói, Dương Chấn cuối cùng cũng dám khẳng định, Tần Nhã thực sự đã chuẩn bị tốt tinh thần rồi, anh đột nhiên kích động cực độ, chạy như bay vào phòng tắm.