Chàng Rể Chiến Thần

Chương 166: Tôi không tha thứ



Hồng Phúc vừa dứt lời, sắc mặt Viên Thiệu liền trở nên cực kỳ khó coi.

Bảo anh xin lỗi Hồng Phúc thì anh vẫn có thể chấp nhận, dù biết trong tay đối phương có thẻ vàng đen, nhưng bảo anh xin lỗi tên ở rể vô dụng này thì anh không làm được.

“Ông Hồng, anh ta chỉ là một thằng ở rể của gia tộc nhỏ sắp phá sản, sao có thể nắm giữ thẻ vàng đen chứ? Dù có thì chắc chắn là do anh ta trộm được, ông Hồng tuyệt đối đừng bị thằng ranh này lừa.”

Viên Thiệu nghiến răng nói, nhìn chằm chằm Dương Chấn với vẻ mặt căm hận.

Hồng Phúc nghe vậy thì nhíu mày, rõ ràng cũng hơi nghi ngờ.

Đúng lúc này, nhân viên kiểm kê tài sản lúc trước vội đi tới, nói nhỏ vào tai Hồng Phúc: “Tấm thẻ này đứng tên cậu Dương!”

Sau khi xác nhận tấm thẻ là của Dương Chấn, sắc mặt Hồng Phúc cực kỳ khó coi, ông biết rõ, mình nghi ngờ Dương Chấn hai lần liên tiếp, sẽ khiến anh giảm đi khá nhiều thiện cảm với mình.

Để loại trừ sự bất mãn của Dương Chấn, ông chỉ có thể làm ra những chuyện có lợi cho anh.

Nhưng ông chưa kịp đối phó Viên Thiệu, thì một giọng nam trẻ tuổi bỗng vang lên: “Ông Hồng, tôi nghĩ anh Thiệu chẳng làm sai chuyện gì cả.”

Cuối cùng Trần Anh Tuấn cũng đứng ra, Viên Thiệu vì anh mà đắc tội với Hồng Phúc, nếu giờ anh còn giả vờ đáng thương, thì từ nay về sau, e rằng Viên Mộc và Viên Thiệu sẽ không qua lại với anh nữa.

“Trần Anh Tuấn!”

Tô San tức giận, nhìn anh ta bằng cặp mắt đầy giận dữ.

Hồng Phúc không vội lên tiếng, nhưng đáy mắt hơi tức giận, nếu có người muốn đứng ra, thì ông sẽ đợi họ tự nhảy ra hết, đợi cá nhiều rồi hẵng thu lưới, chẳng phải sẽ tốt hơn ư?

“Cậu muốn nói gì?”

Hồng Phúc bình tĩnh hỏi.

“Ông Hồng, thằng ranh này thật sự không có tư cách tham dự buổi đấu giá tối nay, nói tới mới nhớ, anh ta còn khá nổi tiếng ở Giang Châu.”

Trần Anh Tuấn khẽ nhếch miệng cười, đắc ý nói: “Năm năm trước, thằng ranh này chỉ là một bảo vệ nhỏ bé, nhưng lại có một đêm phong lưu với người phụ nữ được mệnh danh là hoa khôi ở Giang Châu, hơn nữa anh ta còn ở rể.”

“Ở đây đa số đều là người Giang Châu, nếu ông Hồng không tin lời tôi nói thì có thể hỏi bất kỳ người nào, tôi nghĩ chắc hẳn người Giang Châu đều biết rõ chuyện này, đúng không?”

“Tôi nhớ ra rồi, 5 năm trước quả thật có chuyện như vậy, không ngờ hôm nay chúng ta lại được gặp mặt người thật.”

“Nghe nói trước đây nhà họ Tần – gia tộc người phụ nữ đó, đã đắc tội với một nhân vật tai to mặt lớn, kết quả suýt bị diệt vong.”

“Quả thật có chuyện như thế, chắc nhà họ Tần sắp phá sản rồi, vậy thì một tên ở rể trong gia tộc không thể nào sở hữu thẻ vàng đen được.”



Trần Anh Tuấn vừa dứt lời, mấy người gạo cội ở Giang Châu liền xác nhận chuyện này.

Trong lòng Hồng Phúc hơi ngạc nhiên, ông vốn tưởng rằng Dương Chấn chỉ là người giả heo ăn hổ, giờ xem ra, danh tiếng của anh cũng vang khá xa, nhưng không được tốt cho lắm.

Nhưng chuyện này cũng không thay đổi sự tôn kính mà Hồng Phúc dành cho Dương Chấn, thẻ vàng đen là thật, hơn nữa chữ ký cũng là của Dương Chấn.

Người có thể khiến Ngân hàng Thế Giới chủ động mời tới làm thẻ vàng đen, thì sao có thể tầm thường được?

Dương Chấn vẫn ngồi ở đó, như thể mọi chuyện chẳng liên quan gì đến anh.

“Đúng rồi, cậu tên gì tới từ đâu?”

Đợi mọi người yên tĩnh lại, Hồng Phúc bỗng nhìn Trần Anh Tuấn hỏi.

Trần Anh Tuấn nhất thời vui mừng, tưởng lời mình nói làm Hồng Phúc hài lòng, nên vội đáp: “Ông Hồng, tôi tên Trần Anh Tuấn, là người nhà họ Trần ở Châu Thành, ông tội tôi là Trần Hưng Hải!”

“Còn cậu?”

Hồng Phúc lại nhìn Viên Thiệu.

Viên Thiệu cũng mừng rỡ, tưởng mình đã vạch trần thân phận Dương Chấn thành công, nên vội nói: “Tôi tên Viên Thiệu, là người nhà họ Viên ở Châu Thành.”

“Còn cậu thì sao?”

Hồng Phúc lại nhìn một người khác.

“Ông Hồng, tôi tên Lưu Chí, là người nhà họ Lưu ở thành phố Ninh Bình.”



Hồng Phúc hỏi năm người liên tiếp, ngoài Viên Thiệu và Trần Anh Tuấn, thì ba người kia đều là người mới sỉ nhục Dương Chấn.

“Cậu đã nhớ kỹ mấy người lúc nãy chưa?”

Hồng Phúc bỗng hỏi trợ lý đứng sau.

Trợ lý vội gật đầu đáp: “Ông Hồng, tôi đã nhớ kỹ rồi ạ!”

“Từ nay về sau, hễ là buổi đấu giá do tôi tổ chức, thì năm người này không được phép tham dự.”

Hồng Phúc vẫn bình tĩnh căn dặn trợ lý.

“Vâng, ông Hồng!” Trợ lý vội đáp.

Mọi người đều sửng sốt, thậm chí có người còn nghi ngờ có phải mình nghe lầm rồi không?

“Mấy người còn không mau cút khỏi đây, không nghe thấy ông Hồng nói gì à?”

Trợ lý lạnh mặt nhìn mấy người Trần Anh Tuấn quát.

Đến giờ, mấy người đó mới chắc chắn mình không nghe nhầm, ai cũng nhìn Dương Chấn bằng ánh mắt đầy kinh ngạc.

Bọn họ thật sự không hiểu, tại sao Hồng Phúc lại vì một tên ở rể vô dụng trong gia tộc sa sút, mà đuổi người trong năm nhà quyền thế hàng đầu ra ngoài.

“Ông Hồng, có phải ông nhầm lẫn rồi không? Người nên cút khỏi đây là anh ta!”

Trần Anh Tuấn nhất thời thẹn quá hóa giận, giơ tay lên chỉ Dương Chấn.

“Từ nay về sau, hễ là buổi đấu giá do tôi tổ chức, thì người nhà họ Trần ở Châu Thành không được phép bước vào!” Mắt Hồng Phúc hiện lên tia sắc bén.

Trần Anh Tuấn nghe vậy thì sửng sốt, người có thể tham dự buổi đấu giá do Hồng Phúc phụ trách, không chỉ tới đấu giá thông thường, mà còn có vô số giao thiệp và tượng trưng cho địa vị.

Anh được cử tới đây tham dự buổi đấu giá cũng vì nhà họ Trần coi trọng anh, muốn bồi dưỡng anh.

Nhưng giờ lại vì anh, mà từ nay về sau, toàn bộ nhà họ Trần đều không có tư cách tiến vào buổi đấu giá do Hồng Phúc tổ chức.

Mặt Trần Anh Tuấn đen như đít nồi.

“Ông Hồng, tôi biết sai rồi, xin ông thu hồi mệnh lệnh, tôi thật sự biết sai rồi.”

Trần Anh Tuấn vừa nghĩ tới những gì mình phải đối mặt khi trở về gia tộc, liền vội vã cầu xin.

“Ông Hồng là người thế nào? Trước giờ ông ấy luôn nói là làm, không bao giờ thu hồi lời nói của mình.”

“Thế hệ sau của nhà họ Trần này cũng thật ngu xuẩn, lần đầu tiên cậu ta sỉ nhục nam thanh niên kia, đã làm ông Hồng không vui rồi, thế mà cậu ta vẫn dám tranh luận với ông ta.”

“Đúng đó, lời nói của ông Hồng như bát nước đổ đi, trước giờ chưa từng thu hồi lại, sau này, người nhà họ Trần sẽ không còn xuất hiện trong buổi đấu giá do ông Hồng phụ trách nữa!”



Mấy người xung quanh đều lạnh lùng nhìn Trần Anh Tuấn.

“Nếu cậu có thể cầu xin cậu Dương tha thứ, thì tôi vẫn có thể thu hồi mệnh lệnh.”

Trong lúc mọi người đều đang thảo luận, Hồng Phúc không thể thu hồi mệnh lệnh, thì ông bỗng bày tỏ mình có thể thu hồi mệnh lệnh ban nãy.

Nhưng cần phải được cậu thanh niên luôn giữ im lặng kia tha thứ cho Trần Anh Tuấn.

Nói cách khác, hôm nay Hồng Phúc – người chưa từng phá vỡ quy tắc của mình, lại vì một nam thanh niên, mà phá vỡ quy tắc.

Trần Anh Tuấn cũng ngạc nhiên, nhưng anh ta nhanh chóng không cam lòng đi tới trước mặt Dương Chấn, nghiến răng nghiến lợi nói: “Xin lỗi, tôi không nên sỉ nhục anh, mong anh Dương có thể tha thứ cho tôi!”

Dương Chấn khẽ cười: “Đây là thái độ anh cầu xin tha thứ?”

Trong lòng Trần Anh Tuấn bùng lên lửa giận, nhưng nghĩ tới hậu quả bị đuổi ra khỏi đây, nên anh đành phải nghĩ cách để được Dương Chấn tha thứ.

“Anh Dương, tôi là tên ngu xuẩn, có mắt không tròng, mong anh Dương rộng lượng đừng so đo với hạng người nhỏ bé như tôi.”

Trần Anh Tuấn cúi đầu, thái độ và giọng điệu đều rất cung kính.

Nhưng không ai có thể nhìn thấy, lúc anh cúi đầu, hai mắt anh đỏ ngầu, đầy sát ý.

Anh đường đường là cậu cả nhà họ Trần, trước giờ chưa từng chịu nhục nhã như vậy, hơn nữa còn đứng trước mặt nhiều nhà quyền thế hàng đầu thế này.

Anh thề không giết Dương Chấn, anh sẽ không làm người!

“Anh Dương, tôi cũng biết sai rồi, mong anh bỏ qua cho tôi!”

“Anh Dương, tôi cũng biết sai rồi!”



Nhất thời, ngoài Viên Thiệu, thì ba người mới bị Hồng Phúc nêu đích danh, đều đồng loạt chạy tới trước mặt Dương Chấn cầu xin.

Dương Chấn khẽ cười nói: “Nếu mấy người đã biết sai rồi, thì tôi sẽ tha cho mấy người một lần.”

“Cảm ơn anh Dương!” Bọn họ nhất thời vui mừng, vội nói cảm ơn.

Cuối cùng Trần Anh Tuấn cũng thở phào nhẹ nhõm, nhưng trong lúc anh ta tưởng mình có thể ở lại đây, thì Dương Chấn bỗng giơ tay chỉ vào anh ta nói: “Nhưng anh ta thì tôi sẽ không tha thứ!”