Tiền Bưu là cường giả đi từ biên giới phía Bắc đến, ở biên giới phía Bắc cậu ta có biệt danh là Vua bóng đêm, thực lực của cậu ta cũng không thể so sánh cùng với một cường giả bình thường. . Ngôn Tình Hay
Sâm Ba là quyền vương Hắc Quốc, mặc dù không so bằng Tiền Bưu, nhưng một vài kẻ tầm thường kia không có khả năng đánh bại được cậu ta.
“Mày có bị mù không?”
Tiền Bưu đi đến bên cạnh tám kẻ cao thủ, cố ý đụng vào người một kẻ trong số đó, ngược lại xông vào đối phương phẫn nộ hét một tiếng.
“Nói cho tao biết, chúng mày là ai? Vì sao muốn theo dõi ngài Dương?”
Sau khi Tiền Bưu giết người xong, lại đi đến bên cạnh một kẻ khác, chân giẫm trên ngực hắn ta, trong tay cầm con dao vẫn đang nhỏ máu.
“Tôi…Chúng tôi là người của Mạnh Gia, Hồng Thiên Nhai phái chúng tôi đến. Ông ta muốn chúng tôi trói tiểu tử kia áp giải về nhà họ Trang.”
Kẻ kia run sợ lẩy bẩy thiếu chút nữa đều muốn đi tiểu ra quần, Tiền Bưu là người tàn độc nói giết là giết, cho nên hắn ta lập tức trả lời chỉ sợ còn chậm trễ sẽ bị Tiền Bưu giết chết.
“Vì sao muốn bắt ngài Dương?”
Ánh mắt Tiền Bưu dần dần trầm xuống.
Dương Chấn cùng với cậu ta mặc dù không phải cùng một thế hệ cùng một thời đại ở biên giới phía Bắc, nhưng cậu ta biết Dương Chấn là người bảo vệ biên giới phía Bắc.
Trong lòng của cậu ta, biên giới phía Bắc chính là tín ngưỡng, mà trên người Dương Chấn mang trách nhiệm bảo vệ biên giới vậy thì đó được xem như một vị thần thực sự tồn tại, cho nên cậu ta không cho phép bất kỳ một kẻ nào dám buông lời gièm pha bôi nhọ hay động vào.
Kẻ kia không chút do dự, gấp gáp nói: “Ngài Dương đã giết học trò của Hồng Thiên Nhai, cho nên Hồng Thiên Nhai rất tức giận sau đó phái chúng tôi đến bắt ngài Dương về.”
Nghe vậy, trong mắt Tiền Bưu lóe lên một tia vô cùng nguy hiểm, hai mắt dần dần híp lại: “Quả đúng là thứ ngu xuẩn, không biết sống chết!”
Tiền Bưu không tiếp tục động thủ, cùng với Sâm Ba hai người giống như chưa hề phát sinh ra chuyện gì, vẻ mặt điềm tĩnh rời đi.
Mà lúc này, Dương Chấn đã lái xe đưa mọi người đi về hướng Vân Phong Chi Đỉnh.
Vừa về đến nhà, phát hiện điện thoại di động có tin nhắn gửi đến, nội dung chỉ có một câu: “Là người của Mạnh Gia, ông ta phái người đến nói học trò của ông ta đã bị anh giết chết, có cần tôi ra tay giết ông ta không?”
Dương Chấn tùy ý soạn một tin trả lời: “Được!”
Với thực lực của Tiền Bưu, giết một con chó của nhà họ Mạnh hoàn toàn không có vấn đề.
Ban đầu, Dương Chấn còn muốn trước chờ thêm một thời gian, nhưng đối phương lại không biết tự lượng sức mình, dám ra tay động thủ khi vợ anh đang ở bên cạnh anh, cho nên ông ta ắt cần phải chết!
Nhà họ Trang!
Nhà họ Trang hiện giờ, khắp mọi nơi đều khoác lên một màu trắng, bầu không khí lạnh lẽo âm u.
“Trò ngoan, trò yên tâm, thầy nhất định sẽ báo thù rửa hận cho con!”
Vẻ mặt Hồng Thiên Nhai dữ tợn: “Chính tay tôi sẽ nghiền nát xương nó thành từng mảnh! Để cho nó sống không bằng chết!”
Ông ta nhìn thời gian, thời gian vừa vặn mười một giờ đúng, cách thời gian ông ta phái cao thủ đi cũng đã qua hai giờ đồng hồ, nhưng mà như cũ không thấy người quay về.
Điều này khiến ông ta vô cùng nôn nóng, vẻ mặt phẫn nộ nói: “Một đám phế vật, đã qua hai giờ vẫn chưa bắt được tên tiểu tử kia mang về!”
Một bên khác, trong căn nhà sang trọng của Trang Kiến Thiết, trên mặt mỗi người đều là vẻ vô cùng lo âu.
“Cha, không biết Hồng Thiên Nhai đó có đáng tin hay không, học trò của ông ta cũng đã bị giết, vậy mà ông ta vẫn còn có thể ung dung bình thản, cũng không biết tự mình ra tay động thủ.”
Ông ta là cha của Trang Tất Phàm, con trai đã mất được hai ngày nhưng Dương Chấn vẫn còn chưa chết, trong lòng anh ta rất không cam chịu.
Trang Thánh mắt lạnh nhìn Trang Mặc: “Anh tốt nhất nên chú ý thái độ và lời nói của mình, nếu như để cho Hồng Thiên Nhai nghe được lời này, vậy thì cho dù anh có chết cũng không quan trọng nhưng ngược lại sẽ làm liên lụy cả nhà họ Trang, anh gánh không nổi!”
Trang Thánh là đứa con ít tuổi nhất, Trang Mặc là con trưởng, hai người vì vị trí người thừa kế của gia tộc cho nên vốn cũng không hòa hợp.
Tình huống này, Trang Mặc cũng sẽ không buông bỏ cơ hội tranh giành làm người thừa kế.
Lúc này mới có thể trấn áp được hai kẻ đang cãi nhau.
“Trang Mặc, cha biết Tất Phàm chết khiến cho con rất thương tâm, mặc dù như vậy nhưng sự việc cũng đã xảy ra rồi, cho nên chúng ta chỉ có thể chấp nhận.”
Trang Kiến Thiết nhìn sang Trang Mặc, an ủi nói: “Hai giờ trước, ngài Hồng đã phái tám tên cao thủ nhà họ Mạnh đến bắt tên tiểu tử kia rồi, con yên tâm, chắc chắn sẽ bắt được cậu ta mang về.”
“Nếu như trước đây, có thể cha sẽ nghi ngờ ông Hồng kia không toàn tâm toàn ý giúp đỡ chúng ta, nhưng mà hiện tại, ngay cả đồ đệ mà ông ta yêu thương nhất cũng đã chết, ông ta so với chúng ta càng muốn giết chết Dương Chấn hơn.”
Nghe thấy những lời này của Trang Kiến Thiết, Trang Mặc mới bình tĩnh lại, đỏ mắt gật đầu: “Cha, con biết, Tất Phàm đã chết nhưng con thực sự vẫn chưa chấp nhận được chuyện này, cho nên vừa rồi có hơi thất lễ mong cha hãy bỏ qua!”
Trang Kiến Thiết khoát khoát tay, nói: “Yên tâm, chuyện của Tất Phàm, cha nhất định sẽ làm chủ cho nó, sau này gia nghiệp của Trang Kiến Thiết này, sẽ giao lại cho con gánh vác!”
Nghe thấy câu này, trong lòng Trang Kiến Thiết vô cùng mừng rỡ, nhưng sắc mặt Trang Thánh không được tốt lắm.
Gia nghiệp của Trang Kiến Thiết là sản nghiệp số một quan trọng nhất của nhà họ Trang, hiện giờ Trang Kiến Thiết giao lại sản nghiệp này cho Trang Mặc phụ trách, từ đây có thể hiểu, đó chính là muốn chuẩn bị giao vị trí người thừa kế của nhà họ Trang lại cho Trang Mặc.
Nếu như là trước đây, Trang Thánh mới là người có hy vọng nhất sẽ được thừa kế sản nghiệp này của nhà họ Trang, nhưng mà hiện tại bởi vì Trang Tất Phàm chết khiến cho cậu ta mất đi một phần quyền lực.
“ẦM!”
Đúng vào lúc này, bên ngoài đột nhiên vang lên một trận tiếng nổ.
“Xảy ra chuyện gì?”
Trang Kiến Thiết lập tức đứng lên, vẻ mặt vô cùng phẫn nộ.