Chàng Rể Chiến Thần

Chương 1952: 1952





“Dương Thanh!”
Hoa Anh Kiệt bò dậy từ dưới đất, vô cùng tức giận, đôi mắt hoàn toàn đỏ ngầu, lúc nhìn về phía Dương Thanh, trong mắt tràn đầy sát khí.

Cũng không phải lão ta không còn sức để tiếp tục chiến đấu nữa, mà là bị Dương Thanh dùng một đòn đánh bay ra khỏi vòng quyết chiến rồi.

Theo quy tắc đã đưa ra trước đó, lão ta đã thuat “Vòng quyết chiến là ông đề ra, bây giờ thua rồi ông lại không chịu nhận à?”
Đoàn Vô Nhai nhìn chằm chằm Hoa Anh Kiệt, tức giận chất vấn.

Hoa Anh Kiệt không đáp lại, vẫn nhìn chăm chăm Dương Thanh bằng đôi mắt đỏ như máu, chỉ muốn lột da rút gân Dương Thanh.

Dương Thanh bình tĩnh, anh hờ hững nhìn về phía Hoa Anh Kiệt, niệm tình Hoa Anh Kiệt cũng là người của Chiêu Châu, chỉ cần lão ta không tự tìm đường chết, anh có thể tha cho lão ta một con đường sống.

Nhưng nếu Hoa Anh Kiệt tìm đường chết thì đừng trách anh ra tay giết người.


Hơi thở võ thuật trên người Hoa Anh Kiệt vô cùng rối loạn, lão ta cứ nhìn chăm chằm Dương Thanh như thế, dường như cũng đang do dự, không biết có nên tiếp tục ra tay không.

Kéo dài đến ba phút, hơi thở võ thuật trên người Hoa Anh Kiệt mới dần biến mất.

Rõ ràng lão ta chịu thua rồi!
“Dương Thanh, coi như tôi thua, nhưng trong vòng quyết chiến vẫn còn sáu cao thủ Thần Cảnh của Hiệp hội Võ thuật và Hoàng tộc họ Long.

Cậu vốn dĩ đã bị thương nặng, còn đấu với tôi, tốn rất nhiều sức lực, tôi rất muốn xem cậu có thể đối phó với sự vây công của sáu cao thủ Thần Cảnh hay không đấy”.

Hoa Anh Kiệt cắn răng nghiến lợi nói.

Dương Thanh hờ hững nhìn Hoa Anh Kiệt một cái, cũng không đáp lời, đảo mắt nhìn về phía cao thủ còn ở trong vòng quyết chiến, lạnh lùng hỏi: “Các người chắc chắn vấn còn muốn tiếp tục chứ?”
Đoàn Vô Nhai đứng bên cạnh anh, trên người phát ra hơi thở Thần Cảnh hậu kỳ, lạnh lùng nhìn về phía đối thủ, chỉ cần Dương Thanh ra tay, ông ta sẽ lập tức nhằm vào kẻ thù.


Sắc mặt của những cao thủ còn lại đều cực kỳ khó coi.

Dù khi nãy Hoa Anh Kiệt đã tiết lộ một tin tức vô cùng quan trọng với bọn họ, Dương Thanh đã bị thương nặng, tốn nhiều sức lực, đã nỏ mạnh hết đà rồi.

Nhưng vừa nấy, lúc Dương Thanh đấu với Hoa Anh Kiệt, thực lực anh bộc phát ra đã khiến bọn họ phải khiếp sợ.

Ở trong bọn họ, người có thực lực mạnh nhất cũng chỉ là Thần Cảnh hậu kỳ, sao có thể đấu một trận với Dương Thanh có sức chiến đấu Thần Cảnh đỉnh phong chứ?
“Sợ cái gì?”
Long Khoa chợt nghiến răng nói: “Hội trưởng Hoa đã khiến tên ranh con này bị thương nặng rồi, cũng làm cho thực lực cậu ta giảm mạnh, như thế chẳng lẽ sáu cao thủ Thần Cảnh chúng ta vẫn không thể đánh bại cậu ta à?”
“Đúng thế! Dù cậu ta có mạnh hơn nữa cũng đã thế suy sức yếu rồi, chỉ cần chúng ta hợp tác với nhau, cậu ta chỉ có con đường chịu thua thôi!”, một cao thủ Thần Cảnh hậu kỳ bên Hiệp hội Võ thuật cũng lên tiếng.

Ngay cả tổng chỉ hội trưởng Hồng và Kim Cương cũng đứng hai bên trái phải người nọ, đủ để chứng minh địa vị của người nọ trong Hiệp hội Võ thuật gần như chỉ đứng dưới Hoa Anh Kiệt mà thôi.

“Không biết điều!”
Ánh mắt Dương Thanh lạnh dần, anh nhìn Đoàn Vô Nhai bên cạnh, cất tiếng hỏi: “Ông dám một mình nghênh chiến không?”
Đoàn Vô Nhai hơi sửng sốt, Dương Thanh định để ông ta một thân một mình đi đấu với sáu cao thủ Thần Cảnh này sao?
Trong đó còn có hai cao thủ cùng cảnh giới với ông ta nữa..