Chàng Rể Chiến Thần

Chương 1960: 1960





Hoa Anh Kiệt cũng không dám chủ quan, bèn đồng ý.

“Giết!”
Không đợi Hoa Anh Kiệt và Long Khoa ra lệnh, hai cao thủ Thần Cảnh hậu kỳ đã lao về phía Dương Thanh.

Dương Thanh vẫn bình tĩnh đứng im tại chỗ như không biết đối thủ của mình là hai cao thủ Thần Cảnh hậu kỳ.

Dù có là cao thủ Thần Cảnh đỉnh phong bình thường cũng chưa chắc có thể đối phó được kẻ địch như vậy.

Huống hồ là Dương Thanh đã bị thương nặng?
Hoa Anh Kiệt thầm nghĩ, trong lòng lại lo lắng lạ thường.

Cao thủ của Hoàng tộc Thượng Quan và Hoàng tộc họ Đoàn cũng lo sợ nhìn theo.

Đương nhiên bọn họ hi vọng Dương Thanh sẽ thẳng.


“Giết!”
“Chết đi cho tao!”
Thoät cái, hai cao thủ Thần Cảnh hậu kỳ xuất hiện ở hai bên Dương Thanh, đồng loạt ra đòn tấn công mạnh nhất.

Khi cao thủ Hoàng tộc họ Long còn cách Dương Thanh vài mét đã nhảy vọt lên, mũi chân giấu ám khí nhắm thẳng vào đầu Dương Thanh.

Ông ta muốn một đòn lấy mạng anh!
Cao thủ của Hiệp hội Võ thuật cũng dồn sức vào năm đấm bên phải nhăm thẳng tim của Dương Thanh.

“Anh Thanh cẩn thận!”
Thượng Quan Nhu hốt hoảng hét lên.

Đoàn Vô Nhai cũng nắm chặt hai tay.

Ông ta không biết Dương Thanh có còn sức chiến đấu hay không, nhưng trông bộ dạng rất có thể là không còn.

Nếu Hiệp hội Võ thuật hoặc Hoàng tộc họ Long đoạt được Đế Thôn, các Hoàng tộc còn lại đều gặp phải nguy cơ to lớn.


“Cậu ThanhI!”
Đoàn Vô Nhai lo lắng gọi.

Chỉ mình Mã Siêu không hề sốt ruột, nhếch môi cười: “Cuộc chiến sắp kết thúc rồi!”
“Bịch!”
“Bịch!”
Mọi người chăm chú nhìn theo hai đòn tấn công của hai cao thủ Thần Cảnh hậu kỳ.

Cao thủ của Hiệp hội Võ thuật đánh vào tim Dương Thanh.

Cao thủ của Hoàng tộc họ Long lại đá chân giấu lưỡi dao vào đầu anh.

Tất cả đều trố mắt khiếp sợ.

Bởi vì Dương Thanh vẫn đứng im tại chỗ, không hề tỏ ra e ngại, chỉ nhếch miệng cười lạnh: “Các người đã muốn giết tôi, tôi lấy mạng các người cũng không quá đáng đâu nhỉ?”
Dứt lời, một luồng khí thế khủng khiếp tỏa ra từ trên người anh phóng lên tận trời.

Hai cao thủ Thần Cảnh hậu kỳ đứng gần Dương Thanh nhất chỉ cảm thấy bầu trời trên đầu mình đã bị anh phong ấn.

“Lùi lại!”.