Chàng Rể Chiến Thần

Chương 1987: 1987





Người đàn ông đang nằm trên giường không phải ai khác, chính là Dương Thanh được Đoàn Vô Nhai đưa về Hoàng tộc họ Đoàn.

“Cậu ấy nhìn đẹp trai không?”
Đột nhiên một giọng nói vang lên làm cho cô gái giật mình, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp đỏ ửng lên.

“Bố, sao bố tới mà không phát ra tiếng động nào thế?”
Cô gái thẹn thùng trách cứ.

“Ha ha…”
Người đàn ông trung niên sảng khoái cười, híp mắt nhìn cô con gái của mình: “Ngữ Yên, nếu bố muốn gả con cho cậu ấy thì con có đồng ý không?”
Nghe bố nói vậy, mặt Đoàn Ngữ Yên đỏ như gấc, cúi đầu nói: “Con không biết anh ấy là ai, cũng chưa từng tìm hiểu anh ấy, sao lại kết hôn được?”
“Vậy tức là nếu biết cậu ấy là ai, hai người ở chung với nhau mà con không ghét là chịu làm vợ cậu ấy phải không?”
Người trung niên cười hỏi.

“Bố!”
Đoàn Ngữ Yên càng e thẹn hơn, đôi mắt đào hoa long lanh đầy xấu hổ: “Con đi pha trà cho bố: đây!”

Nói rồi cô ấy nhanh chóng đi ra ngoài như bỏ trốn.

Sau khi Đoàn Ngữ Yên đi, người trung niên ngồi trên mép giường nhìn Dương Thanh còn đang ngủ say, lo lắng nói: ‘Cậu Thanh, khi nào cậu mới tỉnh lại được đây?”
“Thần y của Hoàng tộc họ Đoàn đã khám cho cậu, nói tình trạng sức khỏe của cậu rất tốt, lẽ ra phải tỉnh lại rồi mới đúng”.

“Nếu tôi không hiểu con người cậu, chắc sẽ nghĩ cậu đang giả vờ mất”.

Người đàn ông trung niên chính là người thừa kế của Hoàng tộc họ Đoàn, Đoàn Vô Nhai.

Ba ngày trước, ông ta đưa Dương Thanh về gia tộc mình rồi thu xếp cho anh ở trong căn phòng nhỏ này, giao nhiệm vụ chăm sóc cho Đoàn Ngữ Yên.

Mỗi ngày Đoàn Vô Nhai đều đến xem tình hình thế nào nhưng vẫn không thấy Dương Thanh tỉnh lại nên rất nôn nóng.

“Bố, rốt cuộc anh ấy là ai vậy?”
Lúc này, Đoàn Ngữ Yên mang một cốc trà Long Tỉnh thượng hạng đến cho Đoàn Vô Nhai, hỏi.


Đôi mắt Đoàn Vô Nhai dần dần trở nên sâu thảm: “Cậu ấy là một truyền kỳ!”
“Truyền kỳ?”
Đoàn Ngữ Yên chớp mắt, hơi ngạc nhiên.

Đoàn Võ Nhai là người có thiên phú võ thuật cao nhất Hoàng tộc họ Đoàn, lại còn là Đoàn Hoàng tương lai, cô ấy biết bố mình kiêu ngạo hơn bất cứ người nào.

Chưa lúc nào Đoàn Vô Nhai khen ngợi ai như vậy cả, chưa kể đó lại còn là một người trông mới có hai mươi bảy, hai mươi tám tuổi.

Đoàn Vô Nhai nghiêm túc nói: ‘Nếu dựa trên lịch sử của Hoàng tộc họ Đoàn để so sánh thì thiên phú của bố có thể được xếp vào tốp ba, nhưng so với cậu Thanh thì chỉ là hạng thấp kém mà thôi!”
“Sao ạ?”
Đoàn Ngữ Yên ngỡ ngàng, cô ấy biết rõ thiên phú của Đoàn Vô Nhai cao đến mức nào, vừa qua tuổi năm mươi đã có thực lực Thần Cảnh hậu kỳ, cả bốn Hoàng tộc đều không ai có thiên phú mạnh hơn bố mình.

Thế mà bây giờ Đoàn Vô Nhai lại nói rằng thiên phú của mình là hạng thấp kém so với Dương Thanh.

“Bố, anh ấy lợi hại lắm phải không ạ?”
Đoàn Ngữ Yên chợt cảm thấy hứng thú với anh.

“Mạnh hơn bố con nhiều lắm, có lế ngay cả ông nội con cũng không phải đối thủ của cậu ấy”.

Đoàn Vô Nhai nghiêm mặt thừa nhận..