Chàng Rể Chiến Thần

Chương 2320



Chương 2320:

 

Không chỉ Diệp Hoàng vô cùng khiếp sợ, ngay cả Diệp Lâm cũng sợ ngây người, lão ta biết Dương Chấn rất mạnh, nhưng cũng chỉ cho rằng Dương Chấn là Siêu Phàm Nhị Cảnh, dù có mạnh hơn nữa cũng chỉ miễn cưỡng có thể bộc phát ra thực lực có thể so với Siêu Phàm Tam Cảnh, nhiều lắm là Tứ Cảnh.

 

Nhưng bây giờ, lão ta lại cảm nhận được thực lực vượt xa Siêu Phàm Tứ Cảnh từ một chưởng này của Dương Chấn, đây là sức mạnh chỉ cao †hủ Siêu Phàm Ngũ Cảnh mới có.

 

“Sao… sao có thể có chuyện đó được?”

 

Diệp Lâm sắp điên rồi, sự mạnh mẽ của Dương Chấn hoàn toàn vượt khỏi dự đoán của lão ta.

 

Bản thân lão ta cũng là cao thủ Siêu Phàm Ngũ Cảnh, còn bị vây trong Siêu Phàm Ngũ Cảnh mười mấy năm rồi, cũng là cảnh giới lão ta mấy nhiều thời gian tu hành nhất từ sau khi bước vào Siêu Phàm Gảnh.

 

Có thể nói, lão ta chỉ cách Siêu Phàm Lục Cảnh một bước nữa thôi, là kiểu nói không chừng một giây sau sẽ có thể đột phá.

 

Không có khái niệm bán bộ Siêu Phàm Lục Cảnh, nếu có, lão ta cho rằng mình đã là cao thủ bán bộ Siêu Phàm Lục Cảnh rồi.

 

Nhưng lúc này, Diệp Lâm mạnh mẽ như thế lại cảm nhận được sự uy hiếp vô cùng to lớn từ trong đòn tấn công của một cao thủ Siêu Phàm Nhị Cảnh.

 

“Siêu Phàm Ngũ Cảnh à?”

 

Dương Chấn cũng thông qua đòn đánh này của Diệp Lâm biết được thực lực chân chính của lão ta, trong mắt lộ vẻ khinh thường.

 

“Hừ! Một Siêu Phàm Nhị Cảnh như cậu cũng không có tư cách lay động một Siêu Phàm Ngũ Cảnh đâu”, Diệp Lâm hừ lạnh.

 

Một khí thế càng đáng sợ hơn đột nhiên phát ra từ trên người lão ta, rõ ràng là lão ta bắt đầu nghiêm túc rồi.

 

Dương Chấn cũng không sợ hãi chút nào, ý chí chiến đấu trong mắt càng nồng đậm hơn, anh nhìn chăm chằm Diệp Lâm, lạnh lùng nói: “Ông có thể bảo vệ ông ta một đời một kiếp sao?”

 

“Trừ khi ông có thể giành lợi thế, thậm chí là áp đảo trong mỗi một đòn tấn công của tôi, nếu không, tôi muốn tìm cơ hội giết chết ông ta là chuyện dễ như trở bàn tay”.

 

Đương nhiên Diệp Lâm biết ông ta trong miệng Dương Chấn chính là Diệp Hoàng.

 

Lời của Dương Chấn mang đến áp lực rất lớn cho Diệp Hoàng, lão ta gần như vô thức lùi về sau mấy bước, chỉ sợ Dương Chấn bỗng dưng ra tay với mình.

 

“Đừng động đậy!”

 

Sắc mặt Diệp Lâm lập tức thay đổi, gân như theo phản xạ có điều kiện chắn trước mặt Diệp Hoàng.

 

Lão ta biết một khi bị Dương Chấn năm được cơ hội, Diệp Hoàng sẽ bị đánh chết trong nháy mắt, thậm chí lúc Diệp Hoàng lùi về sau, cũng có thể bị Dương Chấn tìm thấy cơ hội.

 

Dương Chấn châm chọc: “Ông định vừa bảo vệ tên vô dụng này vừa đánh nhau với tôi à?”

 

Dứt lời, anh lại nhìn về phía Diệp Hoàng, cười híp mắt: “Khi nãy không phải ông còn định hợp.

 

tác với bố mình tiêu diệt tôi sao? Sao bây giờ lại trở thành phiền phức của bố ông thế?”

 

Diệp Hoàng lập tức thẹn quá hóa giận: “Dương Chấn, cậu muốn chết sao!”

 

“Ông cần bố mình bảo vệ mới có thể giữ mạng còn dám uy hiếp tôi? Ông cứ hưởng thụ thật tốt khoảng thời gian cuối cùng được bố ông bảo vệ đi!”

 

Vừa dứt lời, ánh mắt Dương Chấn trở nên lạnh lùng, phép hô hấp tầng thứ năm của Đại Đạo Thiên Diễn Kinh lập tức khởi động, một khí thế võ đạo tràn trề đột nhiên phát ra từ trên người anh.

 

Lúc này, Dương Chấn trong mắt Diệp Lâm đã không phải cao thủ Siêu Phàm Nhị Cảnh nữa, mà là một cao thủ Siêu Phàm Ngũ Cảnh hàng thật giá thật.

 

“Giết!”

 

Dương Chấn di chuyển một cái, lập tức biến mất khỏi vị trí ban đầu.