Chàng Rể Chiến Thần

Chương 2337



Chương 2337:

 

Những cao thủ có quan hệ tốt với Dương Chấn đều tỏ vẻ căng thẳng, chỉ sợ Dương Chấn không đỡ được đòn đánh này.

 

Vào lúc nghìn cân treo sợi tóc như thế, Dương Chấn nhanh chóng giơ tay lên, đánh ra một chưởng.

 

“Oành!”

 

Một âm thanh thật lớn vang lên, núi lở đá nứt.

 

Đòn tấn công của hai người va vào nhau, bùng nổ ra một khí thế đáng sợ lan tràn ra bốn phương tám hướng, tựa như đạn hạt nhân nổ tung, khí thế lan đến đâu, mặt đất nứt toác đến đó.

 

Các cao thủ Thần Cảnh và bán bộ Siêu Phàm Cảnh của các thế lực lớn đã cách bọn họ rất xa cũng phải lùi lại dưới lực xung kích của kình khí võ đạo đáng sợ này.

 

Một vài cao thủ mới bước vào Thần Cảnh đỉnh phong đứng cách xa mấy trăm mét vẫn bị thương nặng vì kình khí của Dương Chấn và Lưu lão quái, phun máu bay ngược ra ngoài.

 

“Không hay rồi, lùi lại!”

 

Cảm nhận được khí thế đáng sợ nổ ra lúc Dương Chấn chiến đẩu với Lưu lão quái, cao thủ xung quanh đều sợ đến mức thay đổi sắc mặt, vội vàng lùi về sau thêm mấy trăm mét nữa.

 

Chớp mắt một cái, trong phạm vi một kilomet ở nơi Dương Chấn và Lưu lão quái giao chiến, ngoài Dương Chấn và Lưu lão quái ra thì chỉ còn ba cao thủ Siêu Phàm Cảnh là hai anh em họ Tống và Diệp Lâm mà thôi.

 

Cuối cùng Dương Chấn và Lưu lão quái cũng bộc phát sức chiến đấu mạnh nhất, hai người tựa như một cái máy hủy diệt, nơi bọn họ chiến đấu núi lở đá nứt, bụi đất tung bay.

 

Kể cả hai anh em họ Tống cũng không thể theo dõi cuộc chiến ở khoảng cách gần, đều lùi về sau mấy trăm mét mới dừng lại.

 

Còn Diệp Lâm dẫu sao cũng là cao thủ Siêu Phàm Ngũ Cảnh chân chính, dù trước đó bị Dương Chấn làm trọng thương, nhưng lão ta vẫn có thể bộc phát ra sức chiến đấu rất mạnh.

 

Lúc này, lão ta đứng không xa không gần quan sát cuộc chiến, chuẩn bị ra tay giết chết Dương Chấn bất cứ lúc nào.

 

“Khốn kiếp, chuyện này không thể nào, không có khả năng, mày chỉ mới đột phá Siêu Phàm Tam Gảnh, sao có thể bộc phát ra thực lực Siêu Phàm Lục Cảnh được? Tuyệt đối không có khả năng đói”

 

Lưu lão quái vừa điên cưồng tiến công vừa giận dữ la hét với vẻ mặt khó tin.

 

Lão ta đã sử dụng cổ thuật tà ác hấp thụ tinh huyết của Diệp Hoàng mới nâng cao thực lực tới mức độ Siêu Phàm Lục Cảnh được.

 

Nhưng Dương Chấn vừa mới đột phá đến Siêu Phàm Tam Cảnh đã có thể giao chiến với lão †a, điều này khiến lão ta có cảm giác như mình đang nằm mơ vậy. | Dương Chấn không nói một câu, chỉ không ngừng tấn công, không ai biết lúc này anh đang vận hành phép hô hấp tầng thứ sáu của Đại Đạo Thiên Diễn Kinh để duy trì sức chiến đấu mạnh nhất.

 

Với Dương Chấn bây giờ, mỗi một lần tấn công đều như đánh bị thương kẻ thù một nghìn tự hại bản thân tám trăm.

 

Anh phải chịu đựng tác hại tiêu cực vì cố vận hành Đại Đạo Thiên Diễn Kinh, còn phải tập trung tỉnh thân cao độ để nghênh chiến với Lưu lão quái là Siêu Phàm Lục Cảnh nữa, đây thật sự là nỗi giày vò với anh.

 

Diệp Lâm cách đó không xa nhìn Dương Chấn có thể đấu tay đôi với Lưu lão quái, sắc mặt cực kỳ u ám.

 

Hôm nay, sở dĩ lão ta gióng trống khua chiên mời cao thủ khắp nơi đến đây là vì khống chế Đế Thôn, mà Dương Chấn chính là chướng ngại vật lớn nhất của lão ta, vốn cứ tưởng có thể dễ dàng giết chết Dương Chấn, không ngờ răng thực lực của Dương Chấn lại tăng cao như thế.

 

Bây giờ ngay cả cao thủ Siêu Phàm Ngũ Cảnh là lão ta cũng không phải đối thủ của Dương Chấn.

 

“Dương Chấn, mày nhất định phải chết!”, vẻ mặt Diệp Lâm rất dữ tợn, lão ta lẩm bẩm nói nhỏ.

 

Cao thủ hàng đầu của các thế lực đứng cách xa nghìn mét, vì cách quá xa nên hoàn toàn không nhìn rõ trận chiến giữa Dương Chấn và Lưu lão quái đang bộc phát sức chiến đấu như thế nào, chỉ có thể cảm nhận từng khí thế đáng sợ như cơn gió mạnh điên cuồng thổi vào người bọn họ.