Chàng Rể Chiến Thần

Chương 2345



Chương 2345:

 

Có tiền bối Diệp Lâm và Diệp Hoàng của Hoàng tộc họ Diệp chúng tôi, lại thêm cả Lưu lão quái ở Miêu Thành, bọn họ mà liên kết với nhau thì cho dù là cao thủ Siêu Phàm Lục Cảnh cũng chỉ có đường chết huống chỉ là Dương Chấn. Cậu ta chết chắc!”

 

“Nói khoác không biết ngượng!”

 

Long Tấn lạnh lùng đáp trả: “Tốt nhất mấy người nên cầu nguyện tiền bối Diệp Lâm và Diệp Hoàng của mình có thể chịu đựng lâu hơn một chút đi!”

 

“Vậy chúng ta cùng chờ xem”, cao thủ Hoàng tộc họ Diệp nọ cười khẩy.

 

Đúng lúc này, một chiếc xe việt dã màu đen lao nhanh đến, mọi người đều đang chú ý đến đỉnh Yến Sơn nên không ai quan tâm đến sự xuất hiện của chiếc xe việt dã có giá trị kia.

 

Xe việt dã dừng lại một bên, một ông lão có thực lực Thần Cảnh hậu kỳ bước ra, nhanh chóng đi tới trước mặt người cầm đầu Hoàng tộc họ Diệp và nói nhỏ vài câu.

 

Tên cao thủ cầm đầu vui mừng khôn xiết: “Được rồi, tôi theo ông’lên núi ngay!”

 

Dứt lời, hãn ta bước lên xe việt dã cùng với ông lão có thực lực Thần Cảnh hậu kỳ kia, chiếc xe phóng như điên lên đỉnh Yến Sơn.

 

“Xảy ra chuyện gì?”

 

Đoàn Hoàng cau mày, nhìn chiếc xe đang phóng nhanh lên đỉnh Yến Sơn, nét mặt có chút lo lăng.

 

Vừa rồi, lão ta thấy rõ vẻ vui mừng trên gương mặt tên cao thủ cầm đầu Hoàng tộc họ Diệp.

 

Trong hoàn cảnh này, chuyện khiến cho Hoàng tộc họ Diệp vui mừng nhất định sẽ khiến bọn họ chẳng mấy vui vẻ.

 

“Tôi không cảm thấy điều gì bất thường trong chiếc xe đớ”, Long Tấn cau mày nói.

 

Khi chiếc xe xuất hiện, lão ta có để ý tới bên trong xe không có người nào mạnh.

 

“Hy vọng không có chuyện gì xảy ra!”, Thượng Quan Hoàng âm thầm cầu nguyện.

 

Chiếc xe việt dã màu đen chạy hết tốc lực, chỉ hơn mười giây ngắn ngủi đã dừng lại. Tên cao thủ cầm đầu Hoàng tộc họ Diệp vội vàng bước đến trước mặt Diệp Lâm, khế gật đầu: “Mang đến rồi ạU Diệp Lâm lập tức vui vẻ liếc mắt về hướng xe việt dã, lại đưa mắt sang chiến trường, lạnh giọng nói: “Nghe nói Dương Chấn rất coi trọng người thân. Tôi thật muốn biết, nếu Dương Chấn biết bố nuôi của mình đang ở trong tay chúng ta, liệu cậu ta có bó tay chịu trói hay không?”

 

Dứt lời, lão ta lạnh lùng nói: “Đưa Vũ Văn Cao.

 

Dương đến đây cho tôi!”

 

Rất nhanh Vũ Văn Cao Dương bị trói chặt được đưa ra ngoài, bên cạnh ông ta là Vũ Văn Bân.

 

Nhìn khung cảnh đổ nát trên đỉnh Yến Sơn, sắc mặt Vũ Văn Bân đờ đẫn. Anh ta thật sự không thể chấp nhận được cái nơi trông như được đạn pháo gột rửa này chính là dấu vết cuộc chiến giữa những cao thủ hùng mạnh.

 

Nhưng cảm xúc này cũng chỉ hiện lên trong chốc lát rồi biến mất.

 

“Nhóc con, tới phiên cậu thể hiện rồi!”, Diệp Lâm nhìn Vũ Văn Bân, cười híp mắt nói.

 

Vũ Văn Bân khẽ gật đầu, sau đó nhìn về Dương Chấn cách mấy chục mét, hét lớn: “Dương Chấn, nếu mày còn đánh tiếp thì tao sẽ đưa Vũ Văn Cao Dương xuống địa ngục ngay lập tức!”

 

Dương Chấn đang chiến đấu với Lưu lão quái thì chợt nghe thấy giọng nói của Vũ Văn Bân, sắc mặt lập tức thay đổi, đồng thời trong lòng anh dâng lên một cơn giận vô biên.

 

Vốn dĩ Dương Chấn đang vung tay đánh về phía Lưu lão quái, suýt chút nữa là trúng đầu lão †a, nhưng nghe được lời của Vũ Văn Bân nên không thể không dừng tấn công.

 

Bàn tay của Dương Chấn đột ngột dừng lại ở vị trí cách đầu Lưu lão quái khoảng một centimet.

 

Lưu lão quái trợn to hai mắt, trong con ngươi tràn đầy hoảng sợ, sau đó nhanh chóng được thay thế bằng vẻ may mắn khi sống sót.