Chàng Rể Chiến Thần

Chương 2375



Chương 2375:

 

Diệp Thiên Minh nói cho ông ta biết, Đường Ức Nhu liếc mắt đưa tình với một người đàn ông trên máy bay, bảo ông ta dạy dỗ cho cẩn thận.

 

Ông ta vốn không tin, ông ta biết rõ con gái mình là người thế nào, nhưng bây giờ, khi thấy Đường Ức Nhu đưa ra yêu cầu với Diệp Thiên Minh vì Dương Chấn, ông ta đã tin lời hắn nói.

 

Dương Chấn cũng hơi bất ngờ, anh cứ tưởng trong tình huống này, Đường Ức Nhu sẽ không xen vào chuyện của anh nữa, dù sao họ cũng đã đến Hoàng thành Diệp, thậm chí cả bố cô ta cũng ra mặt rồi.

 

Không ngờ Đường Ức Nhu vẫn bảo vệ Dương Chấn.

 

“Bố, con đã nói rất rõ, con có thể kết hôn với Diệp Thiên Minh vào cuối tuần này, nhưng anh ta phải thả anh này đi”.

 

Đường Ức Nhu kiên định nói.

 

Vẻ tức giận trong mắt Diệp Thiên Minh càng rõ rệt hơn, hắn cũng không ngờ Đường Ức Nhu sẽ bảo vệ Dương Chấn trước mặt bao người.

 

Chuyện này khiến hắn cảm thấy mình đã bị cắm sừng, tuy hắn biết rõ Đường Ức Nhu và Dương Chấn mới quen trên máy bay.

 

“Nếu anh không tha cho hắn, mà vẫn muốn kết hôn với em vào cuối tuần thì sao?”

 

Diệp Thiên Minh híp mắt, lạnh lùng nói. Cả nhà chọn trang mới truyen3.one đọc khích lệ nhóm nhé!

 

“Vậy anh chỉ có được thi thể của tôi mà thôi!”, Đường Ức Nhu nói với vẻ nghiêm nghị.

 

Câu nói này của Đường Ức Nhu khiến Dương Chấn sững sờ, anh nhìn bóng người trước mặt mình, cảm thấy rất ấm áp.

 

Tuy đây là bản tính thiện lương của Đường Ức Nhu, cho dù là người khác thì cô ta vẫn làm vậy, nhưng sự kiên trì ấy vẫn khiến Dương Chấn cảm động.

 

Nghe thấy Đường Ức Nhu nói thế, bố cô ta lập tức nổi giận: “Đồ con gái bất hiếu! Con mau câm miệng lại cho bố! Nếu còn dám nói nhăng nói cuội nữa, bố sẽ tự tay giết con!”

 

Đương nhiên ông ta cũng không muốn giết Đường Ức Nhu thật, mà ông ta đang rất sợ hãi.

 

Đường Ức Nhu dám nói thế trước mặt Diệp Thiên Minh, chẳng khác gì tự đẩy mình vào chỗ chết.

 

Đến khi đó, chẳng những ông ta không cứu nổi Đường Ức Nhu mà cả nhà họ Đường cũng sẽ bị liên lụy.

 

Trong mắt Diệp Thiên Minh hừng hực lửa giận, Đường Ức Nhu dám dùng tính mạng để uy hiếp hắn vì một người đàn ông xa lạ, chuyện này khiến hắn hết sức giận dữ.

 

“Em biết mình đang nói gì không?”

 

Diệp Thiên Minh nói, chỉ người hiểu hẳn mới biết bên dưới khuôn mặt có vẻ bình tĩnh kia là cơn giận ngút trời.

 

Trên mặt Đường Ức Nhu tràn ngập vẻ kiên định, lúc này cô ta đã nghĩ thông, nói với đôi mắt đỏ hoe: “Đương nhiên tôi biết mình đang nói gì, anh là cậu chủ của Hoàng tộc họ Diệp, vậy mà lại dùng đủ loại thủ đoạn hèn hạ để giành được một cô gái, nếu chuyện này bị truyền đi, anh không sợ bị người ta cười nhạo à?”

 

“Hôm nay tôi phải nói rõ cho anh biết, tôi không thích anh, tôi thà chết cũng không lấy người mà mình không thích, nếu không sợ liên lụy nhà họ Đường, tôi không bao giờ đồng ý cưới anh”.

 

Lời Đường Ức Nhu nói khiến bố cô ta cảm thấy rất tự trách, ông ta là bố, đương nhiên phải hiểu con gái mình, nhưng vì nhà họ Đường, Đường Ức Nhu bắt buộc phải hy sinh.

 

“Đồ con gái bất hiếu! Con câm miệng lại cho bối Câm miệng!”

 

Cuối cùng, bố Đường Ức Nhu chỉ có thể tức giận quát cô ta.

 

Ông ta rất lo Đường Ức Nhu sẽ gặp họa vì chọc giận Diệp Thiên Minh, ông ta rất áy náy với con gái mình, càng không muốn trơ mắt nhìn con bị giết.

 

Trong đôi mắt của Diệp Thiên Minh hừng hực lửa giận, hành động của Đường Ức Nhu hôm nay đã hoàn toàn chọc giận hắn.

 

“Giỏi! Giỏi lắm! Vì một người đàn ông xa lạ, em dám nói chuyện như thế với anh, không thể không thừa nhận, em can đảm thật”.

 

Diệp Thiên Minh im lặng một lúc lâu, chợt nói.