Chàng Rể Chiến Thần

Chương 2533



Chương 2533:

Vài giây so đấu đã khiến lão ta hoàn toàn nhận rõ sức chiến đấu chân thực của Lý Trọng lúc này, kể cả khi lão ta ở trong trạng thái mạnh nhất cũng không thể là đối thủ của Lý Trọng chứ nói gì đến trạng thái trọng thương như hiện tại.

Lão ta cho rằng, thực lực của Lý Trọng lúc này đã ngang tầm Siêu Phàm Thất Cảnh. “A a!”

Lý Trọng bỗng gầm lên phẫn nộ, hai tay ôm chặt đầu, gương mặt dữ tợn vặn vẹo, đau đớn tột độ. Tuy lần đầu Dương Chấn thấy loại thuốc mới này nhưng trạng thái của Lý Trọng khiến anh cảm thấy cực kì quen måt. “Thượng Quan tiền bối, hiện giờ Lý Trọng đang phải chịu nỗi đau đớn do liều thuốc kia mang tới, loại thuốc này sẽ liên tục khiến ông ta đánh mất khả năng khống chế bản thân, Lý Trọng hiện vẫn còn một chút lí trí nên đang cố gắng áp chế xuống, không để mình hoàn toàn mất khống chế”. “Trong tình hình này, bất kì kẻ nào cũng đừng dại dột lại gần, chỉ cần có người đến gần thì sẽ khiến ông ta càng khó khống chế bản thân. Một khi có người chết dưới tay ông ta rồi, ông ta sẽ càng thêm điên cuồng, thậm chí có thể rơi vào trạng thái hoàn toàn mất khống chế trong nháy mắt”. “Với thực lực hiện tại của Lý Trọng, hoặc là nhanh chóng giết chết ông ta, hoặc là đừng có lại gần ông ta, bằng không, toàn bộ Hoàng thành Thượng Quan này đều sẽ biến thành chiến trường cho ông ta giết chóc”.

Dương Chấn vội lớn tiếng hô lên với Thượng Quan Phó.

Thượng Quan Phó nhíu mày, tức giận nói: “Theo như cậu nói, hiện tại tôi không thể tấn công ông ta? Chỉ có thể trợ mắt nhìn ông ta cố gắng khống chế sức mạnh, sau đó trở nên mạnh hơn?”

Dương Chấn nói: “Theo như tôi quan sát trạng thái hiện tại của Lý Trọng, ông ta hoàn toàn không có khả năng chịu được liều thuốc kiểu mới này, chẳng mấy chốc nữa sẽ phải nổ tan xác mà chết vì thân thể không tải nổi độ mạnh của liều thuốc”.

Trước đây, trên chiến trường tại căn cứ Hồng Trần ở nước ngoài, anh từng đấu với thủ lĩnh của Hồng Trần một trận, lúc đó thủ lĩnh của Hồng Trần từng sử dụng liều thuốc Siêu Phàm, nhưng vì bản thân không thể chịu nổi công hiệu của thuốc, cuối cùng đã nổ tan xác mà chết.

Hiển nhiên, Thượng Quan Phó không tin lời Dương Chấn, lão ta nghiến răng nói: “Tôi không tin cậu!”

Dứt lời, trong tay lão ta chợt xuất hiện một con dao găm lóe sáng, lần thứ hai lao về phía Lý Trọng.

Tuy lão ta cũng biết hiện tại Lý Trọng vô cùng đáng sợ, nhưng thoạt nhìn Lý Trọng có vẻ đau đớn lắm, chỉ đứng tại chỗ vặn vẹo giãy giụa, như là đáng cổ khống chế bản thân, trong tình huống này, tranh thủ thời gian giết Lý Trọng ngay mới là ý kiến tốt nhất.

Dương Chấn hét lớn: “Đừng làm thế!”

Nhưng Thượng Quan Phó sao lại chịu nghe lời anh?

Chân lão ta thoảng di động, thân hình lao nhanh như điện, chớp mắt đã đứng trước mặt Lý Trọng, dao găm trong tay phóng thẳng về phía trái tim Lý Trọng. “Chết đi!”

Thượng Quan Phó gầm lên. “Uỳnh!”

Ngay thời khắc lưỡi dao găm tiến sát thân thể Lý Trọng, lão ta giơ tay, đánh ra một quyền vào người Thượng Quan Phó, một tiếng động lớn vang lên, Thượng Quan Phó bay ngược ra sau như diều đứt dây. “Chán sống rồi đúng không!”

Một giọng nói âm u như vọng về từ địa ngục vang lên từ cổ họng Lý Trọng, khuôn mặt lão ta vặn vẹo dữ tợn.

Dương Chấn có thể cảm nhận được, Lý Trọng đang cố gắng đè lại cơn cuồng bạo bên trong lồng ngực, nỗ lực để mình duy trì trạng thái tỉnh táo, nhưng một đòn kia của Thượng Quan Phó đã triệt để mở cửa cho cơn sóng điên cuồng trong lòng lão ta tràn ra.

Lý Trọng đã không thể khống chế cơn sóng điên cuồng ấy, chân thoảng di động, nháy mắt đã biến mất tại chỗ.

Thượng Quan Phó bị đánh bay ra ngoài mấy chục mét, lúc này cũng đã cảm nhận được một mối nguy hiểm tột độ đang bao phủ xuống người mình, lập tức tóc gáy dựng đứng cả lên, đạp xuống mặt đất như một phản xạ có điều kiện, thân hình nhanh nhẹn lao bắn đi. “Uỳnh!”

Nhưng lão ta vừa mới rời khỏi vị trí, Lý Trọng đã xuất hiện trước người lão ta, giơ tay lên, đánh ra một đòn, Thượng Quan Phó hộc một ngụm máu tươi, lần thứ hai bay ra ngoài. “Uỳnh uỳnh uỳnh!”

Lý Trọng điên cuồng tấn công, Thượng Quan Phó hoàn toàn không còn sức đánh trả.