Chàng Rể Chiến Thần

Chương 2607



Chương 2607:

Dương Chấn không nói gì thêm, anh đã tin Phùng Chí Ngạo.

Hơn nữa, đúng là rất có khả năng này, dù sao, trong Hoàng tộc họ Phùng đã có một quy định hết sức kì dị, chỉ có đứa cháu trai lớn nhất của một thế hệ trong dòng chính mới có tư cách trở thành người thừa kế.

Phùng Chí Viễn là thành viên thứ hai của thế hệ ông ta, sinh ra đã mất tư cách kế thừa ngai vàng, nếu ông ta muốn nắm giữ Hoàng quyền, chỉ có một cách là để con trai mình trở thành đứa cháu trai đầu tiên của thế hệ sau.

Vậy nên, rất có khả năng đúng như Phùng Chí Ngạo đã nói, đứa con đầu lòng của Phùng Chí Viễn là một bé gái, để che giấu tai mắt người khác, ông ta đã giấu đứa bé đi, đồng thời nói con mình là con trai, sau đó nhân cơ hội giá họa cho Phùng Chí Ngạo.

Một khi thành công, Phùng Chí Ngạo sẽ mất đi tư cách thừa kế ngai vàng, còn ông ta chỉ cần mau chóng sinh được một đứa con trai có số tuổi gần sát với con gái mình là được.

Như vậy, đợi đến khi thời cơ chín muồi, ông ta chỉ cần đưa đứa con trai này về Hoàng tộc họ Phùng, thay thế thân phận con gái là có thể đường đường chính chính trở thành người thừa kế đời tiếp theo.

“Ông muốn tôi nói ra chuyện về Mễ Tuyết, sau đó thông qua Mễ Tuyết để nhắc tới chuyện Mã Siêu chưa chắc đã là con trai trưởng của Phùng Chí Viễn, do đó khiến Phùng Hoàng hủy bỏ đại lễ sắc phong?”

Dương Chấn nhìn Phùng Chí Ngạo, hỏi.

Phùng Chí Ngạo lắc đầu: “Tôi cần cậu chứng minh với phụ hoàng tôi, Mã Siêu và Mễ Tuyết có liên hệ máu mủ, nhưng Mễ Tuyết lại là chị gái Mã Siêu!”

Dương Chấn lập tức hiểu ra, Phùng Chí Ngạo không biết Mễ Tuyết có phải là con gái trưởng của Phùng Chí Viễn hay không, hiện tại lại muốn Dương Chấn chứng minh Mễ Tuyết là chị của Mã Siêu, như vậy sẽ khiến mọi người nghi ngờ rằng, đứa trẻ từng biến mất khỏi Hoàng tộc họ Phùng năm ấy rất có thể là Mễ Tuyết.

Chỉ cần có thể khiến Phùng Hoàng hoài nghi, Mễ Tuyết mới là đứa trẻ hai mươi sáu năm trước, như vậy, mọi người sẽ nghi ngờ rằng, sự việc đánh tráo đứa trẻ năm ấy rất có thể chính là một tuồng kịch do Phùng Chí Viễn tự biên tự diễn.

Nghĩ tới đây, Dương Chấn âm thầm bội phục Phùng Chí Ngạo, đúng là một chuyên gia âm mưu!

Dương Chấn lại hỏi: “Tôi có thể giúp ông xác nhận Mễ Tuyết chính là chị gái Mã Siêu, nhưng tôi giúp ông thì đổi lại được gì?”

Phùng Chí Ngạo nói: “Phụ hoàng tôi ghét nhất là bị lừa dối, nếu ông ấy biết, năm đó sự kiện Phùng Chí Viễn mất đứa con đầu lòng chỉ là một tuồng kịch do chính Phùng Chí Viễn tự biên tự diễn, ông ấy nhất định sẽ không bỏ qua cho Phùng Chí Viễn, chí ít cũng sẽ giam Phùng Chí Viễn lại một tháng”.

“Chỉ cần Phùng Chí Viễn bị giam lại thì dù tạm thời chúng tôi không tìm được người mà cậu muốn tìm cũng không sao, trong một tháng, chúng tôi nhất định có thể tìm ra được”.

Dương Chấn gật đầu: “Được, cứ quyết định vậy đi, hi vọng đến khi đó ông có thể tuân thủ lời hứa của mình!”

Phùng Chí Ngạo cam đoan: “Yên tâm!”

Nói xong, ông ta đứng lên: “Còn một tiếng nữa là tới đại lễ sắc phong của Mã Siêu rồi, cậu hãy chuẩn bị một chút để tới Hoàng tộc họ Phùng đi!”

“Được!”

Dương Chấn tiễn Phùng Chí Ngạo và Phùng Giai Di ra cửa.

Trên đường về, Phùng Giai Di hỏi: “Bố này, bố có cho rằng Dương Chấn sẽ tin lời bố nói không?”

Phùng Chí Ngạo cười nhẹ một tiếng: “Hiện giờ, trừ bố ra, cậu ta không còn lựa chọn nào khác nữa!”

Phùng Giai Di bỗng hỏi: “Nhưng chuyện bố vừa nói, Phùng Chí Viễn còn có rất nhiều con rơi, là thật ạ?”