Chàng Rể Chiến Thần

Chương 2661



Chương 2661:

Anh nhanh nhẹn đưa cả hai người đang hôn mê lên chiếc máy bay tư nhân đã được chuẩn bị sẵn, sau đó bät đầu kiểm tra khäp máy bay.

Dầu gì anh cũng xuất thân từ chiến vực, đương nhiên phải có kĩ thuật dò tìm và tháo gỡ bom mìn, thậm chí cả lái máy bay anh cũng biết.

Quả nhiên, chỉ sau nửa giờ, Dương Chấn đã tháo gỡ được toàn bộ bom xung quanh máy bay, Hoàng tộc họ Phùng quả là chu đáo tỉ mỉ, cài bom xung quanh máy bay này, chỉ cân Dương Chấn bỏ sót một quả bom thì khi máy bay cất cánh, anh vẫn sẽ bị nổ tung.

Dương Chấn cẩn thận kiểm tra lại máy bay một lượt, phát hiện không còn vấn đề gì nữa, bèn chuẩn bị tự mình lái máy bay rời khỏi đây.

Nhưng máy bay còn chưa khởi động, một luồng uy lực võ thuật khủng khiếp đã bao trùm lên toàn bộ chiếc máy bay chỉ trong nháy mắt.

Một giọng nói lạnh như băng truyền tới: “Dương Chấn, cút ra đây chịu chết đi!”

Dương Chấn nhíu mày lại, vừa mới đuổi một gã Nghiễm Văn Siêu Phàm Lục Cảnh, sao lại có cao thủ khác tới chặn đường rồi?

Anh xuống máy bay, thấy một bóng người trẻ tuổi xuất hiện phía trước, sau lưng đối phương còn có một ông già tóc bạc.

Luồng uy lực võ thuật khủng khiếp kia xuất phát từ trên người ông già này.

Siêu Phàm Thất Cảnh!

Dương Chấn hơi bất ngờ vì đối phương còn có một cao thủ Siêu Phàm Thất Cảnh!

Tại Hoàng tộc họ Phùng, chỉ có Phùng Hoàng là cao thủ Siêu Phàm Bát Cảnh, dưới lão ta, mạnh nhất cũng chỉ là Siêu Phàm Thất Cảnh mà thôi.

Theo lí mà nói, anh vừa đuổi bọn Nghiễm Văn về, hơn nữa, Phùng Hoàng cũng biết rõ, anh có thực lực ngang ngửa cao thủ Siêu Phàm Thất Cảnh đỉnh phong, vậy thì vì sao lão ta lại cho một cao thủ Siêu Phàm Thất Cảnh đến đây tìm cái chết?

Mặt khác, đối phương bố trí một tên cao thủ Siêu Phàm Thất Cảnh tới còn tạm hiểu được, nhưng vì sao lại dẫn theo một gánh nặng vô tích sự?

Dương Chấn đánh giá người trẻ tuổi kia chỉ là thứ gánh nặng vô tích sự là vì hơi thở võ thuật trên người anh ta chỉ mới tới Siêu Phàm Nhất Cảnh.

Siêu Phàm Nhất Cảnh, đối với Dương Chấn chẳng khác nào con sâu cái kiến.

Hơn nữa, người trẻ tuổi kia đang nhìn Dương Chấn bằng ánh mắt tràn đầy sát khí mãnh liệt.

Điều này khiến Dương Chấn vô cùng nghi hoặc.

Anh có thể chắc chắn đây là lần đầu tiên anh gặp người thanh niên này, vậy thì vì sao đối phương lại có ý niệm giết mình mạnh mẽ đến thế?

“Mày chính là Dương Chấn?”

Tay thanh niên kia nghiến răng hỏi.

Dương Chấn lạnh lùng cất lời: “Anh là ai?”

Tay thanh niên kia cả giận quát: ‘Mày đã dám cướp vị hôn thê của tao đi mà còn dám hỏi tao là ai à?”

Nghe anh ta nói thế, Dương Chấn lập tức hiểu ra.

Anh cũng đã biết, Phùng Hoàng muốn gả Phùng Giai Di sang Hoàng tộc họ Vũ, một Hoàng tộc cổ xưa khác. Người thanh niên chừng ba mươi tuổi trước mắt anh có cao thủ Siêu Phàm Thất Cảnh đi theo bảo vệ lại nói anh đã cướp vị hôn thê của anh ta đi.

Hiển nhiên, anh ta chính là người trong lớp con cháu của Hoàng tộc họ Vũ được lựa chọn kết hôn với Phùng Giai Di.

Dương Chấn thờ ơ nhìn về phía đối phương: “Vũ Vũ Lan là gì của anh?”