Chàng Rể Chiến Thần

Chương 2757



Chương 2757:

Việc tôi báo thù cho mẹ thì có liên quan gì đến anh? Anh có tư cách gì mà nhúng tay vào chuyện của tôi? Anh tránh ra ngay cho tôi!”

Dương Chấn không chịu lùi bước, anh trầm giọng nói: “Cô thật sự muốn tự tay giết bọn họ, báo thù cho dì Lục sao?”

Hạ Hà nghiến răng nói: “Đúng, tôi muốn đích thân báo thù cho mẹ tôi!”

Dương Chấn trầm mặc, anh biết mình không thể khuyên bảo được Hạ Hà, đúng như Hạ Hà vừa nói, anh có tư cách gì mà đòi xen vào chuyện của người ta?

Hai người cùng lắm cũng chỉ coi là bạn bè của nhau, nhưng dù là bạn bè cũng không có tư cách nhúng tay vào việc người ta báo thù cho mẹ chứ?

Có điều, anh vấn không thể mặc kệ mọi chuyện, nếu không, Hạ Hà sẽ phải sống trong nỗi ám ảnh cả đời.

Đáy mắt Dương Chấn bông lóe lên một tia sác bén, anh lạnh lùng ra lệnh: “Giết cho tôi!”

“Đoàng đoàng đoàng!”

Tiền Bưu cầm đầu một đám cao thủ của Ảnh Vệ đồng loạt rút súng ra, nhắm thẳng vào La Thế Hoành và gã sát thủ trung niên, sau đó bóp cò.

La Thế Hoành và gã sát thủ không có lấy một cơ hội xin tha, nháy mắt đã ngã vào vũng máu.

Hạ Hà chứng kiến cảnh tượng này, mặt dại cả ra, tên sát thủ mà mình muốn giết để báo thù cho mẹ đã chết rồi sao?

Dương Chấn nhìn Hạ Hà, nói: “Hạ Hà, tôi biết mình không có tư cách làm như vậy, nhưng tôi là bạn cô, tôi không thể không làm thế này, dù cô có hận tôi thì tôi cũng phải làm, xin lỗi cô!”

Hạ Hà ngẩng phất lên, giận dữ nhìn Dương Chấn, quát: ‘Anh dựa vào đâu mà dám làm thế hả? Anh giết kẻ thù của tôi rồi, tôi phải báo thù băng cách nào đây? Kiếm ai báo thù đây?”

Dương Chấn bình tĩnh nói: “Nếu không phải do tôi động đến người khác thì đối phương đã không nghĩ đến cách dùng cô để đe dọa tôi, vậy nên tôi cũng coi như kẻ đã gián tiếp làm hại dì Lục, nếu cô muốn báo thù thì cứ nhằm vào tôi là được”.

Hạ Hà đã hoàn toàn điên cuồng, cô ta xông lên, đánh đấm liên tục vào ngực Dương Chấn, vừa đánh vừa khóc, kêu gào: “Anh làm mất lòng người khác, vì sao bọn chúng lại muốn dùng tôi để đe dọa anh? Tại sao lại giết mẹ tôi?”

Dương Chấn cứ đứng lặng ở đó, mặc cho Hạ Hà cứ thế đánh đấm mình.

Dù anh rất thương xót cô gái này nhưng lại chảng thể làm gì giúp cô ta, đành trơ mắt nhìn trái tim cô ta đau đớn đến vỡ vụn.

“Anh nói đúng, anh cũng là một trong những hung thủ giết mẹ tôi, tôi phải giết anh! Tôi phải báo thù cho mẹ tôi!”

Hạ Hà bỗng lùi lại vài bước, giận dữ nhìn Dương Chấn, nói.

Dương Chấn hơi nhíu mày, không biết vì sao, anh bỗng cảm nhận được ý muốn giết chóc từ trong mắt Hạ Hà, có vẻ Hạ Hà đang thực sự muốn giết anh.

Anh lo âu hỏi: “Hạ Hà, cô làm sao vậy?”

“Tôi muốn giết anh! Tôi muốn giết anh!”

Mắt Hạ Hà đã văn đầy tơ máu, cô ta nghiến răng nghiến lợi nói, sát khí đằng đăng.

Bỗng nhiên, cô ta chộp lấy con dao găm trên bàn, xông về phía Dương Chấn: “Tôi muốn giết anh! Tôi phải giết anh!”

“Phụt!”

Khoảnh khác lưỡi dao đâm thẳng vào người Dương Chấn, dường như toàn bộ thế giới đều yên tĩnh lại.