Chàng Rể Chiến Thần

Chương 2787



Chương 2787:

Điều này cũng có nghĩa là, dù ở phủ thành chủ Hoài Thành, thực lực của Dương Chấn cũng đã thuộc hàng đứng đầu rồi.

Một Cậu Chấn niên mới hai tám, hai chín tuổi mà đã có thực lực sánh ngang với cao thủ hàng đầu của phủ thành chủ Hoài Thành, việc này sao có thể khiến người ta bình tĩnh được?

“Tôi muốn gặp thành chủ Hoài Thành, kẻ nào dám ngăn cản, giết!”

Dương Chấn lạnh lùng thốt lên một câu, sau đó cất bước tiến thẳng về phía trước, không hề để mắt đến bà cụ kia.

Đám cao thủ của phủ thành chủ Hoài Thành chỉ dám giương mắt nhìn theo bóng Dương Chấn, không ai dám tiến lên ngăn cản.

“Đứng lại ngay!”

Bà cụ kia bỗng quát lớn.

Dương Chấn dừng chân, nhìn về phía bà cụ đang âm trầm mặt mày, lạnh lẽo nói: “Bà muốn tiếp tục đấu?”

Bà ta cả giận quát: “Ranh con ngông cuồng!

Mày thật sự cho rằng phủ thành chủ không ai ngăn được mày chảc!”

Bà ta vừa dứt lời, lại lao người về phía Dương Chấn một lần nữa.

Dương Chấn cau chặt mày, đáy mắt lóe lên một ý niệm giết chóc cực mãnh liệt, anh bỗng nhấc chân, dậm mạnh lên mặt đất, bóng dáng anh chợt biến mất khỏi vị trí cũ.

“Uỳnh!”

Ngay khi anh vừa biến mất, vị trí anh đứng trước đó đã xuất hiện một vết chân sâu hoắm.

Đồng thời, một hơi thở võ thuật cực khủng bố †ừ người anh tràn ra, bao trùm khắp phủ thành chủ Hoài Thành.

“Uỳnh!”

Một giây tiếp theo, Dương Chấn xông tới trước mặt bà cụ, giơ tay lên, đánh mạnh một: quyền xuống. Mọi người ở đó chỉ nghe thấy một tiếng động trầm đục, hai cao thủ vừa so chiêu trực tiếp lại một lần nữa biến mất.

“Uỳnh! Uỳnh! Uỳnh!”

Bóng dáng hai người liên tục biến mất rồi lại xuất hiện ở một vị trí khác.

Khí thế cuồng bạo bùng phát ra ngoài như thể muốn xé rách cả vùng trời này.

Xung quanh khu vực hai người chiến đấu, mặt đất lát đá tảng đã vỡ toác thành nhiều mảnh, lùm cây quanh đó cũng bị gấy thân bật gốc tả tơi.

“Mạnh quái”

“Cậu Chấn niên này rốt cuộc là kẻ nào? Trẻ như vậy mà đã có thực lực ngang với Tất lão’.

“Người như thế dĩ nhiên phải đến từ một gia tộc Cổ Võ hàng đầu nào đó, bằng không làm sao có thể sở hữu thực lực bán bộ Siêu Phàm Bát Cảnh sơ kỳ khi tuổi còn trẻ như vậy được?”

Đám cao thủ của phủ thành chủ Hoài Thành xôn xao bàn tán, ánh mắt mỗi người đều tràn đầy khiếp sợ.

“Uỳnh!” , Bõng nhiên, một quyền của bà cụ kia đánh trúng ngực Dương Chấn, Dương Chấn lảo đảo lùi lại mấy bước, gần như cùng lúc, một cơn đau mãnh liệt từ ngay trái tim truyền thẳng lên hệ thần kinh.

Cổ trùng Vô Tâm đã hoạt động trở lại rồi!

Dương Chấn đứng im không dám động đậy, lúc này anh cảm thấy mỗi lần hít thở thôi cũng đã là một loại giày vò. Cổ trùng Vô Tâm hệt như một con dã thú điên cuồng đang không ngừng cắn xé trái tim anh.