Chàng Rể Chiến Thần

Chương 2828



Chương 2828:

| Lão Cửu vội nói: “Sức khỏe của thành chủ rất ổn, còn thường xuyên nhớ đến tiền bối, trước khi tôi tới Hoài Thành lần này, thành chủ đã dặn dò tôi, nếu gặp tiền bối thì phải hỏi thăm thay ông ấy”

“Ha hai”

Giang Thành Tử cười lớn, vuốt râu: “Làm phiền Miêu thành chủ phải nhớ mong rồi!”

Dương Chấn và Hoài Lam đều sững sờ, hai người cũng không ngờ Miêu thành chủ lại quen Giang Thành Tử, theo lời lão Cửu nói, Miêu thành chủ cũng rất kính trọng lão.

Lão Cửu nói ngay: “Tiền bối, ông có thể nể mặt Miêu thành chủ, thả chúng tôi đi chứ?”

Giang Thành Tử mỉm cười, lắc đầu: “Nếu cậu biết tôi là ai thì cũng nên biết, đời tôi không bao giờ nuốt lời, sở dĩ tôi có thể đứng đây một cách bình yên vô sự, cũng vì tôi đã đồng ý với thành chủ Hoài Thành răng sẽ không bao giờ gây bất lợi cho Hoài Thành”.

“Nếu các người là người mà thành chủ Hoài Thành muốn giữ lại, đương nhiên tôi không thể để các người rời đi bằng thuyền của tôi”.

Sắc mặt lão Cửu trắng bệch, ông lão nhìn Giang Thành Tử, nói bằng giọng cầu khẩn: “Tiền bối, có thể châm chước một lần không?”

Giang Thành Tử lắc đầu: “Không được!”

Dương Chấn chợt nói: “Tiền bối Giang, nếu ông đã nói không thể để chúng tôi rời khỏi đây.

bằng thuyền của ông, vậy có phải ông sẽ không ngăn chúng tôi nếu chúng tôi dùng được cách khác không thế?”

Giang Thành Tử cười ha hả, nhìn về phía Dương Chấn: “Cậu thông minh đấy, đúng thế, chỉ cần không rời đi bằng thuyền của tôi, tôi cũng không xen vào chuyện của người ta làm gì”.

Dương Chấn nói: “Vậy thì cảm ơn tiền bối Giang!”

Nghe thấy Dương Chấn nói thế, lão Cửu và Hoài Lam đều nhìn anh với vẻ khó hiểu, không biết anh còn cách gì để vượt qua con sông Hoài này.

Trong lúc họ đang nghi ngờ, Dương Chấn đã bước lên thuyền của Giang Thành Tử.

Thấy Dương Chấn bước lên thuyền của Giang Thành Tử, lão Cửu và Hoài Lam đều ngơ ngác, còn Giang Thành Tử thì cười ha hả, nhìn về phía Dương Chấn: “Tôi đã nói các người không thể rời đi bằng thuyền của tôi, cậu định làm gì thế?”

Dương Chấn nói: “Ông đã nói chúng tôi không thể rời đi bằng thuyền của ông, tôi chỉ tạm thời lên thuyền của ông ngồi một lát, chứ không định rời khỏi Hoài Thành. Tiền bối cũng nói sẽ không bao giờ nuốt lời, vừa nãy đúng là ông đã bảo, chỉ cần không rời đi bằng thuyền của ông, ông sẽ không xen vào việc của người khác”.

Giang Thành Tử mỉm cười: “Tôi cũng rất tò mò, nếu không ngồi thuyền của tôi để vượt sông Hoài, cậu còn cách gì để rời đi”.

Dương Chấn cười: “Vậy thì cảm ơn tiền bối!”

Anh nói rồi nhìn về phía lão Cửu và Hoài Lam: “Ông Cửu, hai người lên thuyền đi!”

Tuy lão Cửu không biết Dương Chấn định làm gì, nhưng cũng hiểu Dương Chấn có lý do riêng, bèn leo lên thuyền, Hoài Lam cũng vội làm theo.

Dương Chấn nhìn về phía Giang Thành Tử: “Tiền bối Giang, ông không định lên thuyền à?”

Giang Thành Tử mỉm cười, lập tức lên thuyền, ¡ lấy một bầu rượu ra, uống một hớp lớn.

Dương Chấn cầm lấy mái chèo rồi khua, chiếc thuyền lướt đến giữa sông Hoài.

Giang Thành Tử chỉ cười chứ không nói, cũng không ngăn cản, để mặc Dương Chấn chèo thuyền tới giữa sông.

Chiếc thuyền con nhanh chóng đến giữa sông Hoài, lúc này Dương Chấn mới ngừng, anh nhìn Giang Thành Tử: “Tiền bối Giang, ông không có ý kiến gì nếu chúng tôi ngồi đây một lát chứ?”