Chàng Rể Chiến Thần

Chương 2861



Chương 2861:

Hoài Lam lắc đầu: “Ông Cửu, bây giờ còn chưa phải lúc, tuy Dược Vương Gốc đã giết sáu cao thủ của phủ Hoài Thành nhưng những cao thủ này đều do một tay Hoài Tỉnh Vũ âm thầm bồi dưỡng, chuẩn bị dùng để đối phó với thành chủ Hoài Thành, đối với thành chủ, đây không tính là tổn thất gì”.

“Hiện phải xem xem Dược Vương Cốc có muốn thừa thế đuổi giết các cao thủ khác của phủ Hoài Thành không”.

“Điều tôi đang lo nhất là, thành chủ Hoài Thành không có ý định đánh với Dược Vương Cốc, nếu không đánh, chúng ta sẽ phải rời khỏi đây ngay”.

Dương Chấn gật đầu: ‘Chúng ta đã mất khá nhiều thời gian ở đây rồi, thêm một, hai ngày cũng không là gì, cứ tiếp tục quan sát tình hình, xem xem đến bao giờ phủ Hoài Thành và Dược Vương Cốc mới đánh nhau”.

Lúc này, trong một phòng khách rộng rãi ở phủ Hoài Thành.

Hoài Tỉnh Vũ và Hoài Phượng đang quỳ trên mặt đất, thành chủ Hoài Thành ngồi trên ghế chủ nhà, tức giận nhìn hai người.

Thành chủ Hoài Thành giận dữ nói: “Hoài Tỉnh Vũ, con có biết lần này con đã gây cho phủ Hoài Thành một phiền toái lớn thế nào không?”

Hoài Tỉnh Vũ cũng đang vô cùng hối hận, hôm nay, sáu tên cao thủ hàng đầu do bà ta âm thầm bồi dưỡng không chỉ không giúp được bà ta giết chết thành chủ Hoài Thành báo mối thù giết bố ruột mà còn mất mạng dưới tay cao thủ của Dược Vương Cốc.

Không chỉ có thế, giờ đây, cả thành chủ Hoài Thành cũng đã biết việc này.

Hoài Tỉnh Vũ cố nén lửa giận trong lòng, cúi đầu thưa: “Bố, xin lỗi, con biết sai rồi”.

“Giờ biết sai rồi à?”

Thành chủ Hoài Thành võ mạnh xuống bàn, bàn trà trước mặt lập tức vỡ vụn.

“Dược Vương Gốc với chúng ta có ân oán đã lâu, từ lâu Dược Vương đã muốn tuyên chiến với phủ Hoài Thành chúng ta, nhưng đến nay vẫn chưa tìm được cơ hội thích đáng. Vậy mà hôm nay, con lại để người ta bắt được cái cớ, con có biết, một khi hai bên tuyên chiến thì hậu quả sẽ thế nào không?”

Thành chủ Hoài Thành giận không kìm được, quát lớn: “Một khi đánh nhau, phủ Hoài Thành rất có thể sẽ triệt để rơi vào tay địch, dù không rơi vào tay địch thì cũng sẽ chịu tổn thật nặng nề.

Đến khi đó, nếu lại có thế lực bên ngoài nhòm ngó chúng ta, phủ Hoài Thành này rất có thể sẽ không còn cơ hội tồn tại nữa’.

“Tất cả những nguy hiểm này, đều do con chuốc lấy!”

Hoài Phượng quỳ dưới đất, người run lên từng chập, nhưng vấn cố nén nỗi sợ hãi, nói: “Thưa ông, tất cả đều tại con khốn Hoài Lam kia, nó lừa mẹ cháu vào tròng”.

Ánh mắt thành chủ Hoài Thành thoáng lóe lên một tia sát khí, lão ta nheo mắt nhìn chăm chăm Hoài Phượng, hỏi: “Cháu vừa nói, hai đứa mắc mưu của Hoài Lam? Hai đứa đã bị nó lừa thế nào?”

Hoài Tinh Vũ thoáng do dự, bà ta sợ thành chủ Hoài Thành nhận ra mục đích thực sự của mình khi chuyện âm thầm bồi dưỡng cao thủ bị lộ ra.

Thành chủ Hoài Thành giận dữ quát: “Nói!”

Hoài Tinh Vũ run bản cả người, vội vàng thưa: “Hoài Lam lừa con, bảo rằng Dương Chấn với cao thủ bên cạnh nó đều đã bị thương nặng, nói đây là cơ hội tốt nhất để con báo thù cho Long Dược. Lúc đó con như bị ma ám, không nghĩ nhiều đã sai người đi giết thăng khốn đó, không ngờ, lại trúng kế của con nhỏ này”.

“Ha ha Thành chủ Hoài Thành bỗng cười một tiếng, trong tiếng cười tràn đầy châm biếm, lão ta lạnh giọng: ‘Hoài Tỉnh Vũ, con coi ta là lão già ngu xuẩn à? Hay con mới đúng là một đứa ngu xuẩn?”