Chàng Rể Chiến Thần

Chương 2908



Chương 2908:

Đỉnh Vũ thoáng sững sờ rồi mỉm cười: “Thiếu thành chủ Hoài cứ đùa, Thiện Thành là địa bàn của Mục thành chủ, chúng tôi được sống dưới sự che chở của Mục thành chủ đã là thỏa mãn lắm rồi, gì mà uất ức chứ”.

Hoài Trấn cười ha hả, nhìn chằm chằm vào Đỉnh Vũ: “Tôi vấn nghĩ nhà họ Đinh phải chịu uất ức, nếu nhà họ Đỉnh cần phủ Hoài Thành thì cứ nói, có lẽ phủ Hoài Thành có thể giúp nhà họ Đinh một tay”.

Sao Đinh Vũ lại không hiểu ý Hoài Trấn chứ.

Lão ta cười ha hả: “Nếu thực sự cần thiếu thành chủ Hoài giúp, chắc chắn nhà họ Đinh chúng tôi sẽ biết mở miệng, vậy cảm ơn thiếu thành chủ Hoài trước nhé”.

Hoài Trấn gật nhẹ đầu, mỉm cười: “Đã vậy thì tôi đi trước đây, nếu tiền bối Đinh Xương về thì hãy liên lạc với tôi nhé”.

Đỉnh Vũ nói: “Được, thiếu thành chủ Hoài đi thong thải”

Hoài Trấn nhanh chóng dẫn người rời đi.

Đỉnh Vũ híp mắt nhìn theo hướng ông ta rời đi, trong mắt lóe lên ánh sáng sắc bén.

“Định Xương đâu?”

Sau khi quay lại nhà họ Đinh, Đinh Vũ hỏi.

Quản gia vội bước đến, mở miệng nói: “Thưa chủ gia tộc, ông hai bị thương nặng, đang được chữa trị”.

“Hửm?”

Đinh Vũ nhíu mày: “Với thực lực của nó, nó có thể đánh một trận với cả cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh sơ kỳ, sao lại bị thương nặng chứ? Chẳng lẽ cao thủ của Mục phủ ra tay với nó ư?”

Quản gia lắc đầu: “Ông hai bị thương nặng khi quay về, thần y của gia tộc đang chữa cho ông ấy, về phần cụ thể đã xảy ra chuyện gì, có lẽ chỉ ông hai biết rõ thôi”.

Đỉnh Vũ nhíu mày, trầm giọng nói: “Tôi có linh cảm, Thiện Thành sắp có biến đổi lớn rồi”.

Quản gia lập tức giật mình: “Chủ gia tộc, không nghiêm trọng đến mức đấy chứ?”

Đỉnh Vũ nhìn quản gia, nói: “Đinh Xương quay về trong tình trạng bị thương nặng, người bị thiếu thành chủ của phủ Hoài Thành đuổi giết đã đến Thiện Thành, nếu có thêm Mục phủ dính dáng vào, ông không thấy đây là chuyện lớn ư?”

Nghe thấy thế, trong mắt quản gia tràn ngập vẻ nghiêm nghị, ông ta trầm giọng nói: “Xem ra, thanh niên đang bị phủ Hoài Thành đuổi giết kia đúng là không đơn giản, bây giờ phải chờ ông hai giải đáp thắc mắc cho chúng ta thôi”.

Nửa tiếng sau, Đinh Xương tới phòng Đinh Vũ.

“Anh cải”

Đinh Xương nhìn về phía Đinh Vũ, sắc mặt lão †a vân hơi tái, quần áo trên người bị máu nhuốm đỏ.

Đinh Vũ nhận ra ngay, không phải Định Xương không thay quần áo, mà máu lại thấm ra từ vết thương vừa được băng bó kỹ, nhuốm đỏ quần áo Đỉnh Xương.

“Mau ngồi xuống đi!”

Đỉnh Vũ vội đứng dậy, đỡ Định Xương ngồi xuống sofa bên cạnh.

Lúc này Đỉnh Vũ mới trầm giọng hỏi: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Sao em lại bị thương nặng như thế?”

Đỉnh Xương không nói gì, chỉ cởi áo ra, để lộ ba vết máu trên người mình.

Đinh Xương nói: “Anh cả, anh xem đi!”