Chàng Rể Chiến Thần

Chương 2954



Chương 2954:

©ó vẻ Black Doctor đã đoán được suy nghĩ của thành chủ Hoài Thành, ông ta cười ha hả: “Thành chủ Hoài Thành, ông đừng suy nghĩ linh tỉnh, nhờ có sự giúp đỡ của ông, Dược Vương mới bị tôi kiểm soát, nếu không có ông giúp, cho dù cho tôi mười lá gan, tôi cũng không dám khống chế Dược Vương!”

“Sau khi Dược Vương quay về, tôi sẽ lấy máu của Dương Chấn để làm thí nghiệm, không chừng sẽ tạo ra một cao thủ vượt xa Siêu Phàm Cửu Cảnh đỉnh phong đấy”.

“Đến khi đó, tôi sẽ giao Dược Vương đã được cải tạo cho ông, với thực lực của ông, nếu có thêm một cao thủ sở hữu thực lực vượt xa Siêu Phàm Cửu Cảnh đỉnh phong, khắp Chiêu Châu này, còn ai là đối thủ của ông nữa?”

Nghe thấy thế, thành chủ Hoài Thành mới mỉm cười: “Vất vả cho cậu rồi, nếu cần tôi giúp gì thì cứ nói nhé”.

Black Doctor cười lớn: “Ha ha, tốt thôi, chắc chăn rồi!”

Lúc này, Dược Vương đã rời khỏi phủ Hoài Thành, đang tới Mục phủ ở Thiện Thành.

Hoài Lam ở Mục phủ cũng đã nhận được tin này, lập tức biến sắc, vội nói: “Anh Chấn, không xong rồi, Dược Vương vừa rời khỏi Hoài Thành, đang tới Mục phủ, có lế là nhắm vào anh”.

Nghe thấy Hoài Lam nói thế, Dương Chấn lập tức sâm mặt, nhíu mày: “Thành chủ Hoài Thành đã có thể kiểm soát Dược Vương rồi ư?”

Hoài Lam gật đầu: “Chắc thế, bằng không, với sự kiêu ngạo của Dược Vương, sao ông ta có thể cúi đầu trước thành chủ Hoài Thành được? Dược Vương là cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh đỉnh phong, từng thua thành chủ Hoài Thành, nhưng thành chủ Hoài Thành vấn dám cử Dược Vương tới Mục phủ đối phó anh, chắc có âm mưu gì đó”.

Lão Cửu có vẻ tức giận, nghiến răng nghiến lợi: “Người của phủ Hoài Thành đúng là dai như đỉa”.

Dương Chấn nghiêm nghị nói: “Trong trận chiến giữa thành chủ Hoài Thành và Mục thành chủ trước đó, chênh lệch giữa hai người cũng không nhiều, tuy Mục thành chủ thăng nhưng chỉ mạnh hơn một chút mà thôi”.

“Chỉ sợ Dược Vương lần này đến cũng là vì Mục thành chủ, mà thành chủ Hoài Thành sẽ núp trong bóng tối, chuẩn bị lúc nào cũng có thể ra †ay với Mục thành chủ”.

“Dược Vương và thành chủ Hoài Thành đều là cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh đỉnh phong, nếu họ hợp sức, có lẽ Mục thành chủ sẽ không ngăn cản nổi, một khi Mục thành chủ có chuyện, chúng ta cũng xong đời luôn”.

Hoài Lam gật đầu: “Năm đó chân Mục thành chủ bị người ta đánh gãy, có lẽ là do thành chủ Hoài Thành làm, lần này Dược Vương đến Mục phủ, chắc thành chủ Hoài Thành cũng âm thầm đánh úp”.

Dương Chấn bỗng nhìn về phía Phùng Tiểu Uyển, hỏi: “Tiểu Uyển, bây giờ em có cách giúp Mục thành chủ khôi phục trạng thái mạnh nhất không?”

Phùng Tiểu Uyển lắc đầu, nói với vẻ tự trách: “Anh Chấn, em xin lỗi! Trước đó em đã giúp chân Mục thành chủ hồi phục trong mười phút, đấy là cực hạn mà cơ thể Mục thành chủ có thể chịu đựng rồi”.

“Bây giờ, đừng nói là chữa khỏi chân cho Mục thành chủ trong một hai giờ ngắn ngủi, cho dù chỉ giúp chân Mục thành chủ có cảm giác lại, em cũng không làm được nữa”.

“Nếu cho em thêm ba ngày nữa, có lẽ em có thể giúp chân Mục thành chủ hồi phục”.

Nghe thấy Phùng Tiểu Uyển nói thế, sắc mặt của đám người Dương Chấn đều hết sức khó coi.

Dược Vương đang trên đường tới Mục phủ, trước đó Phùng Tiểu Uyển vừa dùng thuật châm cứu để giúp chân Mục thành chủ tạm thời hồi phục, nhưng bây giờ, cô ta không thể giúp chân ông lão hồi phục nữa.

Mục thành chủ không thể đứng dậy, thực lực giảm mạnh, gần như không có bất cứ hy vọng gì đánh bại Dược Vương.