Chàng Rể Chiến Thần

Chương 2977



Chương 2977:

Có thể nói, trong Thiện Thành hiện nay, trừ Mục phủ, tất cả các thế lực hàng đầu khác đều đã quy thuận thành chủ Hoài Thành rồi.

Điều này chẳng khác nào đã dồn Mục phủ vào đường cùng.

Tuy số lượng cao thủ Siêu Phàm Bát Cảnh và Cửu Cảnh của Mục phủ không hề ít nhưng so với đội ngũ cao thủ phía sau thành chủ Hoài Thành thì còn kém xa nhiều lắm.

Một khi cuộc chiến giữa hai bên nổ ra, Mục phủ gần như không có một tia hi vọng thắng được.

Dương Chấn siết chặt nắm tay, sắc mặt căng thẳng tột độ.

Lão Cửu cũng đã về bên cạnh anh, chuẩn bị sẵn sàng chiến đấu.

Thành chủ Hoài Thành lại nói: ‘Mục thành chủ, tôi hi vọng ông có thể thận trọng cân nhäc, tôi cho ông một phút, nếu ông còn không thể đưa ra quyết định thì chớ trách tôi tàn nhẫn”.

Mục thành chủ không nói gì thêm, hai mắt nhìn chäm chằm vào thành chủ Hoài Thành.

Kiếm khách Ảnh Tử bên cạnh ông lão cũng không nói một lời, chỉ khoanh chân ngồi xuống đất tu luyện, như thể muốn tranh thủ thời gian để khôi phục chút sức lực.

Có điều, đối với cao thủ của Hoài Thành, kiếm khách Ảnh Tử bị cắt ngang ngay lúc đột phá, lại bị trọng thương, dù còn sống thì cũng chỉ là một kẻ vô dụng thực lực thấp kém, không ai để ý đến hành vi của ông ta.

Mục thành chủ liếc nhìn kiếm khách Ảnh Tử cạnh mình, sau đó lại đưa mắt đảo qua các cao thủ của Mục phủ một lượt, cuối cùng, ánh mắt ông lão rơi xuống người thành chủ Hoài Thành, nghiến răng nghiến lợi nói: “Thành chủ Hoài Thành, ông đã có được nhiều như thế rồi, nay ở Thiện Thành này, trừ Mục phủ chúng tôi, ông đều đã chiếm được tất cả, vì sao còn muốn ép bức người khác như vậy?”

Thành chủ Hoài Thành cười lạnh: “Ông không thấy câu hỏi của ông thật thừa thãi à? Ông cũng đã biết rõ, trừ Mục phủ, tôi đã chiếm được toàn bộ Thiện Thành này, nếu đã thế, sao tôi phải để Mục phủ tồn tại ngoài tâm tay?”

“Tôi đồng ý cho Mục phủ một cơ hội chỉ là vì tôi nể mặt ông, thực lực của ông coi như đủ mạnh, có tư cách đi theo tôi, bằng không, ông nghĩ tôi mất công lảm nhảm nãy giờ với ông làm gì?”

“Thôi, đã hết một phút suy nghĩ, ông tính thế nào đây?”

Vừa dứt lời, một khí thế võ thuật vô cùng mạnh mẽ chợt tràn ra từ trên người lão ta.

Mục thành chủ hít sâu một hơi, con ngươi lóe lên một tia điên cuồng, mắt nhìn chòng chọc vào thành chủ Hoài Thành, nói: ‘Ông cũng nên suy nghĩ cho kĩ xem có nên tấn công Mục phủ này không. Tuy hai chân tôi còn chưa hoàn toàn khôi phục nhưng tôi cũng là một cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh đỉnh phong thứ thiệt, nếu ép tôi đến đường cùng, buộc tôi liều mạng đánh với ông một trận, thì dù không giết được ông, tôi cũng có thể khiến ông trọng thương”.

“Một khi ông bị tôi đánh trọng thương thì kết cục của Mục phủ hôm nay chính là kết cục của phủ Hoài Thành ngày mai”.

Thành chủ Hoài Thành không hề tức giận, thậm chí còn bật cười: “Tới nước này mà ông còn dám đe dọa tôi?”

Mục thành chủ lạnh lùng nói: “Là do ông ép tôi thôi!”

Khí thế võ thuật trên người thành chủ Hoài Thành không giảm chút nào, lúc này, khí thế võ thuật của Mục thành chủ cũng bùng nổ, đối kháng trực tiếp với thành chủ Hoài Thành.

Giờ khắc này, tình thế đã lâm vào bế tác, đúng như Mục thành chủ nói, nếu ông lão liều mình đánh một trận thì dù không giết được thành chủ Hoài Thành cũng có thể khiến lão ta trọng thương. Nay Dược Vương đã nổ mất xác, trong phủ Hoài Thành chỉ có một cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh đỉnh phong là thành chủ Hoài Thành.

Nếu vào lúc này, lão ta lại bị thương nặng, nhất định sẽ có một thế lực cùng đảng cấp tới tấn công phủ Hoài Thành.