Chàng Rể Chiến Thần

Chương 2995



Chương 2995:

Tuy ngồi trên xe lăn nhưng sắc mặt Mục thành chủ không hề có một tia sợ hãi, hai tay ông lão đẩy xe, chiếc xe lăn lao thẳng về phía thành chủ Hoài Thành.

“Uỳnh uỳnh uỳnh!”

Cuộc chiến của hai vị cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh đỉnh phong đã nổ ra.

Cao thủ bốn phía thấy thế đều khiếp sợ vô cùng.

Một cao thủ khi đã lên tới cấp bậc như thành chủ Hoài Thành và Mục thành chủ thì thường đã trở thành người trấn thủ một phương, rất hiếm khi đích thân ra tay.

Một khi ra tay, hậu quả sẽ vô cùng nghiêm ị trọng, rất có tỉ hể hai bên đều sẽ rơi vào tình thế thiệt hại nặng nề, nhưng lúc này, bọn họ lại tận mắt thấy tình cảnh thành chủ Hoài Thành và Mục thành chủ giao chiến.

“Giết!”

Cao thủ của phủ Hoài Thành và Mục phủ đều đang đánh hăng say, lại có Dương Chấn bùng phát sức chiến đấu vượt xa thực lực bản thân, điều này chẳng khác nào tặng một viên thuốc an thần cho cao của bên Mục thủ của Mục phủ, giúp cho sĩ khí phủ tăng vọt nhanh chóng.

Còn bên phủ Hoài Thành, vì thành chủ Hoài Thành đã khai chiến với Mục thành chủ, sĩ khí cũng tăng mạnh, chỉ có điều, Dương Chấn quá mạnh, không Dương Chấn một ai có thể đỡ nổi một đòn của Lúc này, thân thể Dương Chấn đang phải gánh chịu cơn đau vô cùng đáng sợ, anh cảm giác như thịt da mình đã sắp nứt vỡ hết rồi, con dao găm linh khí trong tay như một nguồn năng lượng vô biên, liên tục cung cấp sức mạnh hùng hồn cho anh.

Chỉ có điều, cảnh giới chân thật của anh chỉ mới là Siêu Phàm Bát Cảnh sơ kỳ, hoàn toàn không thể chịu nổi sức mạnh khủng bố như thế.

Con dao găm linh khí đã bắt đầu phản phệ lại cơ thể anh, tuy cơn đau đến tận cùng này vẫn thua nỗi đau đớn trước cái chết của lão Cửu nhưng cũng đã vô cùng khủng khiếp.

Huyết mạch cuồng hóa đang sôi trào, liên tục căn nuốt lí trí của anh, nhưng anh vần căn chặt răng, cố găng không để mình mất lí trí.

Đã ở trong tình trạng này mà anh lại đánh mất lí trí, nhất định sẽ gây ra hậu quả vô cùng nghiêm trọng, bởi khi đó, anh không chỉ tiêu diệt cao thủ của phủ Hoài Thành mà có lẽ ngay cả các cao thủ của Mục phủ cũng sẽ bị anh tấn công.

Tuy Mục thành chủ liều mạng ngăn chặn thành chủ Hoài Thành cũng vì Mục phủ, nhưng bất kể thế nào, Mục phủ cũng đã giúp anh, ơn này, anh không thể quên.

“Giết giết giết!”

Dương Chấn gầm lên, con dao găm linh khí trong tay liên tục vung vào không khí.

Trước đây anh từng cưỡng ép bản thân khống chế con dao găm linh khí này, khiến cho cánh tay cầm linh khí bị rơi vào trạng thái gần hoại tử, Phùng Tiểu Uyển đã cố găng chữa trị cho anh, nếu chữa không khỏi được, rất có thể anh sẽ phải cắt bỏ cánh tay này.

Nhưng giờ đây, anh lại một lần nữa cưỡng chế sử dụng linh khí, làn da trên cánh tay phải đã nứt toác nhiều nơi, cả cánh tay đều đã ở vào tình trạng máu thịt be bét.

Vậy mà Dương Chấn vẫn không hề để ý như thể không cảm nhận được cơn đau, tay vẫn liên tục vung dao.

Mỗi khi cảm thấy mình sắp mất khả năng khống chế, anh sẽ cắn mạnh đầu lưỡi một cái, lấy cái đau để giữ vững lí trí.

Chỉ có điều, dẫu sao anh cũng chỉ là một con người, liên tục chém giết với cường độ cao như thế, thân thể còn phải chịu đựng phản phệ, rốt cuộc vẫn đến lúc sức cùng lực kiệt.

Loại cảm giác đau đớn khi thân thể sắp tan vỡ thúc đẩy anh phải tăng tốc độ.